”Muội muội, cũng sắp đến giờ rồi, sư phụ phái người tới ― ―” Dung Thành Hoa
Lạc đẩy cửa vào, vừa lúc nhìn thấy Trùng Trùng hoàn toàn trần trụi đưa
lưng về phía nàng. Nàng cảm thấy có chút khó xử, mặc dù cũng là nữ nhân, để trần như vậy
gặp nhau cũng có chút xấu hổ, vừa rồi lúc Trùng Trùng đi tắm nàng cũng
quay ra tránh đi, nhưng giờ phút này ánh mắt nàng rủ xuống, vừa lúc nhìn thấy dấu ấn hình vỏ sò kia, không khỏi thầm rùng mình, trong đầu như nổ tung, chỉ là vẻ ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
“Vóc người muội muội cao hơn tỷ, chỉ có bộ y phục này có thể mặc.” Nàng thản nhiên cười một cái, cảm thấy Trùng Trùng là người không câu nệ
tiểu tiết nên sinh ra chút cảm giác thân cận, “Từ mười tuổi tỷ đã theo
sư phụ tu luyện, mỗi năm năm mới về nhà một lần, không thường ở bên
người mẫu thân, nhưng tất cả y phục cũng là do mẫu thân tự tay may. Lần
trước về nhà, mẫu thân tưởng tỷ sẽ cao lên, đặc biệt làm bộ y phục này
cho tỷ. Nhưng tỷ không có cao, cho nên y phục này trở nên lớn, tỷ vẫn
luôn đặt đó không có mặc, chỉ mong muội muội đừng chê.”
“Oa, y phục này đẹp như vậy, sao muội lại chê chứ?” Trùng Trùng cũng
không có thói quen để trần gặp người khác, rụt thân vào nước nói: “Nhưng như vậy chính là chia mất tình thương của mẫu thân tỷ rồi.”
Bộ y phục kia là màu hồng đào, mang một chút chút kim tuyến, vừa đúng
rất hợp với hình xăm kia của nàng, nàng đang suy nghĩ đây có phải ý trời trong định mệnh hay không? Bằng không thì vì sao tất cả đều khéo như
vậy?
“Như vậy là tốt rồi, tỷ vốn không thích màu sắc diễm lệ, đưa cho muội
muội làm quà tặng là tốt nhất.” Dung Thành Hoa Lạc cười nói, “Sư phụ tới giục rồi, muội muội mau thay y phục đi, chúng ta cùng đến điện Tát
Tinh.”
Thay quần áo nói thì dễ, lúc làm thì lại khó. Bộ cổ trang này ba tầng
trong, ba tầng ngoài, vừa là sợi tơ vừa là dải lụa, Trùng Trùng giằng co hồi lâu cũng làm không xong, vẫn là kêu Dung Thành Hoa Lạc vào giúp mới mặc ngay ngắn. Nàng là Lưu Hải[*] xinh đẹp với mái tóc ngắn
ngang tai, còn nhuộm màu đỏ của rượu, không có cách nào chải những kiểu
tóc cổ trang đẹp đẽ, đành phải chải tùy chải tiện một chút liền rời khỏi phòng, bởi vì không có giày thích hợp, nàng vẫn mang giày thể thao.
Đi qua mảnh đất trống lớn trải đá xanh, Trùng Trùng theo Dung Thành Hoa Lạc đi vào điện Tát Tinh. Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều đã đến
đủ, xếp thành năm hàng giống như duyệt binh, trái hai phải hai, một hàng người ở giữa tương đối ít, trừ sáu người đệ tử của chưởng môn, còn có
bốn năm người trông giống như các sư thúc, bao gồm Ha đại thúc, bọn họ
đều là người của chưởng môn, y phục trên người có viền tím.
Năm hàng này đứng đối diện với năm cái ghế đá trên bậc thang phía
trước, nhưng cái điện này thật sự quá lớn rồi, hai ba trăm người tụ ở
bên trong, nhưng vẫn còn chỗ trống, xem ra ở bên trong biểu diễn tiên
bay ngoài trời cũng được.
Mới vừa vào điện, Trùng Trùng đã nghe thấy tiếng vang bốp bốp bốp lanh
lảnh, thì ra là chưởng môn tự mình cầm trượng trúc quật vào một người.
Người nọ lẳng lặng nằm sấp trên mặt đất, kêu cũng không kêu, trong tay
vẫn nắm một bầu rượu bằng đồng, nếu không phải chưởng môn mỗi đánh một
phát, ngón tay hắn nắm trên bầu rượu siết căng một cái thì Trùng Trùng
còn tưởng chưởng môn đang quật một cái xác.
Đoán cũng đoán được cái “thi thể” kia là Tây sư thúc Thương Khung, là
đầu sỏ say rượu ngủ trong điện Tát Tinh, mặc cho đệ tử trẻ tuổi của bổn
môn bị tên đại ma đầu Hoa Tứ Hải kia tha hồ lăng nhục, cuối cùng suýt
chịu khổ diệt môn.
Dung Thành Hoa Lạc quay người lại, làm một dấu tay chớ có lên tiếng với Trùng Trùng, lặng lẽ mang nàng đi tới sau cùng của hàng sáu người kia,
ngoan ngoãn đứng vững. Trùng Trùng cúi đầu, nhưng ánh mắt lại liếc trộm
ra phía ngoài, thấy mọi người cũng đứng an tĩnh, không nhúc nhích như
điêu khắc vậy, mà những người trên y phục có viền trắng kia cúi thấp
đầu, có nữ đệ tử còn lén khóc, cũng không biết là bị dọa, hay là đau
lòng sư phụ.
“Thương Khung, ngươi biết tội chưa?” Một vị sư thúc ngồi ở trên ghế đá
nói. Người này vóc người trung đẳng, bộ dáng trung hậu khiến người khác
yêu thích, trên eo treo một cây bút sắt, y phục có viền đỏ, chính là Nam sư thúc Mặc Vũ. Lúc hắn hỏi những lời này, trên mặt không có một chút ý tứ trách cứ nào, ngược lại có ba phần lo âu, hình như muốn giải vây cho Thương Khung.
“Biết tội.” Tây sư thúc Thương Khung hơi ngẩng đầu, trả lời ngắn gọn, tay nắm bầu rượu rụt về sau.
Không biết tại sao, Trùng Trùng cảm thấy trong thanh âm của vị sư thúc
này không hề có ý hối hận, một câu “biết tội” kia của hắn nghe qua giống như như là “biết say”.
(tội và say đọc tương tự nhau)Chưởng môn cả giận hừ một tiếng, giơ tay lên muốn đánh xuống nữa, vị sư thúc hào hoa phong nhã kia bước nhanh tới, nhẹ giọng nói: “Chưởng môn
sư huynh, việc xử phạt Thương Khung có thể bàn sau, trước mắt vẫn là
giải quyết chuyện Khước Tà Kiếm cho thỏa đáng trước.”
Hắn ngữ khí trầm ổn, câu từ có lý, chưởng môn chần chừ một chút, cuối
cùng nặng nề ném trượng trúc trên mặt đất, xoay người trở lại trên ghế
đá. Y phục vị sư thúc tao nhã này có viền xanh, nói cách khác hắn là
Đông sư thúc Đao Lãng canh phòng Đông Thương Thiên. Trùng Trùng thấy tận mắt hắn vắt chéo tay sau lưng xua xua tay với Thương Khung, ý bảo
Thương Khung đừng nhiều lời.
Bốn vị sư thúc hộ pháp, Trùng Trùng đã thấy ba, cho nên nàng
đứng ở cuối hàng lặng lẽ lộ ra nửa thân thể nhìn về ghế đá phía bên phải nhất, rốt cuộc nghiêm túc nhìn kỹ Bắc sư thúc tên Đào Hoa. Hắn ngồi
nghiêm chỉnh, trang trọng nghiêm túc, mặc dù mắt nhìn mũi, mũi nhìn
miệng, miệng nhìn tim không nói một lời, nhưng mắt phượng hẹp dài, sống
mũi cao thẳng, cánh môi mỏng mỏng, cùng với hai sợi tóc dài uốn cong ở
hai bên trán kia, không một nơi nào không đẹp.
Tuổi của hắn nhỏ hơn so với tất cả các sư thúc khác, xem ra rất trẻ
tuổi, màu áo là áo xám viền đen, nhưng bộ áo dài bình thường này mặc ở
trên người hắn liền lộ ra vẻ cực kỳ xuất sắc, hình như y phục kia là do
thợ may tốt nhất thế gian này đặt may riêng cho hắn vậy, khi tay của hắn trượt ra khỏi ống tay áo, lập tức lộ ra mười ngón tay thon dài đẹp đẽ.
Không trách được nữ đệ tử Bắc Huyền Thiên nhiều như vậy! Ngũ sư tỷ Dung Thành Hoa Lạc còn nói hắn là tiên y chân chính, nhìn ngón tay hắn đẹp
vậy cũng biết hắn nhất định còn có thể chữa cho người hơn ngũ sư tỷ.
Trùng Trùng vô ý vuốt vuốt cằm, lo lắng nước miếng chảy ra.
“Huyền Ất!” Thanh âm chưởng môn truyền đến.
“Có đệ tử.” Dung Thành Hoa Lạc bước ra, khom người nói: “Thưa sư phụ,
Diêu cô nương đã dẫn tới.” Vừa nói vừa xoay lại kéo Trùng Trùng.
Trùng Trùng tuy có thể đi lại rồi, eo cùng chân vẫn mềm yếu không có
sức, hơn nữa trong lòng còn đang so sánh xem giữa đại ma đầu Hoa Tứ Hải
và Bắc sư thúc Đào Hoa ai đẹp hơn, cái kéo này của Dung Thành Hoa Lạc
tuy rất nhẹ, nàng lại bất ngờ không kịp chuẩn bị, liền ngã sấp xuống mặt đất.
“Không cần hành đại lễ như vậy.” Chưởng môn nói: “Đứng lên nói chuyện.” Đại khái thấy Trùng Trùng cung kính như thế, ngữ khí hòa hoãn chút ít.
“Chỉ sợ vết thương tại eo của cô bé này chưa lành, không bằng để cô bé ngồi đáp lời đi.” Nam sư thúc Mặc Vũ nói.
Nam sư thúc tính tình tốt nhất, lòng dạ mềm nhất, tương đối dễ bắt nạt! Trùng Trùng phán đoán. Nhìn bộ dáng Đông sư thúc cũng là người dễ nói
chuyện, hơn nữa thận trọng tao nhã, hẳn là dễ giao tiếp, nhưng chắc chắn không dễ lừa gì. Nhìn dáng dấp Bắc sư thúc Đào Hoa hẳn là người đứng
đắn, nhưng loại người này phần lớn trong nóng ngoài lạnh, rất dễ dàng
lừa gạt. Về phần Tây sư thúc Thương Khung ― ―
Trùng Trùng nhìn trộm Tây sư thúc đã bò dậy khỏi mặt đất, thấy búi tóc
hắn lỏng ra, che khuất nửa bên mặt, y phục mở rộng lộ ra lồng ngực, hình dung dáng vẻ thoải mái ngang ngạnh, nhưng mặc dù vẻ mặt không có bộ
dạng tỉnh rượu, ánh mắt lại sáng ngời cực kỳ, lúc Trùng Trùng nhìn sang, đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức có một loại cảm giác làm sai
chuyện bị bắt quả tang, vội vàng cúi đầu.
“Nghe nói ngươi là từ trên trời rơi xuống, như vậy nói cho ta biết, ngươi là từ đâu mà đến?” Chưởng môn hỏi.
Trong đại điện trừ năm cái ghế đá kia thì không còn nơi nào có thể
ngồi, cho nên Trùng Trùng và những người khác đều được lệnh ngồi xuống
đất. Tây sư thúc bây giờ còn là kẻ mang tội, cho nên ngồi ở hàng trước
nhất.
Đối với lần này, Trùng Trùng đã sớm nghĩ ổn thỏa, bịa chuyện: “Ta không biết.”
“Không biết? Đây là ý gì?” Chưởng môn không ngờ nàng lại trả lời như vậy, kinh ngạc hỏi.
“Chính là ― ― ta quên rồi.” Trùng Trùng trừng hai mắt, giả vờ vô tội
không được, ngược lại là toát ra một chút mê hoặc tự nhiên, bởi vì nàng
quả thật không biết tại sao mình lại rơi xuống vách núi, cũng quả thật
không biết tại sao nàng lại rơi vào cái thế giới của kiếm tiên này.
Nhưng, giả vờ mất trí nhớ ngược lại thật là dễ dàng.
“Nhưng ngươi biết mình tên Diêu Trùng Trùng?” Chưởng môn hoài nghi nhìn nhìn Trùng Trùng, cảm thấy thần sắc mờ mịt của nàng không giống như
giả.
“Đúng vậy, ta biết tên của mình, biết mình năm nay hai mươi sáu tuổi,
các ngươi mấy tuổi?” Trùng Trùng mặc dù đã xây dựng tâm lý hồi lâu,
nhưng thật sự không giỏi nói dối, lúc này bị vô số ánh mắt nhìn đến có
chút bối rối, chỉ đành phải nói nhăng nói cuội.
Chưởng môn nghiêm nghị nhìn nàng, ngược lại là Thương Khung vẫn say đến hớn hở đột nhiên chen lời: “Bọn ta sao? Nhỏ nhất ước chừng hai, ba trăm tuổi đi!”
Trùng Trùng vui vẻ đến suýt nhảy dựng lên.
Nàng rốt cuộc! Rốt cuộc cũng biến thân thành lolita rồi!
Hai mươi sáu tuổi, số tuổi ngượng nghịu không lớn không nhỏ, cho dù
không phải phụ nữ thành thục có chồng có con, cũng đã sớm không phải
thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhất là nơi công ty nàng làm, đại đa số là
những cô gái xinh tươi vừa mới bước chân khỏi cửa trường đại học. Vì
cạnh tranh giữa phụ nữ với nhau, có đôi khi chỉ vì đả kích nàng mà thậm
chí những cô nhóc xấu xa kia gọi nàng là bác gái.
Bác gái, còn chưa lấy chồng à? Ở cái tuổi này, nên để đàn ông nuôi đi?
Bác gái, lần này bác cũng đừng có tham gia đi? Lớn tuổi rồi, chú ý bị trật eo!
Bác gái, bác còn theo đuổi thần tượng à, thần tượng này còn nhỏ hơn bác mười tuổi đó, không phải là bác đang mơ về tình yêu mẹ con chứ!
Mỗi khi nghe thấy cái này nàng liền giận đến muốn rơi lệ, nàng mới hai
mươi sáu tuổi, không phải hai trăm sáu mươi tuổi, mặt còn căng mọng như
nước, sao lại thành bác gái. Nàng muốn làm lolita! Nàng muốn làm lolita! Nhưng ― ― xã hội phát triển quá là nhanh, loài người tương đối trưởng
thành sớm, rất nhiều người mới tinh khiết tựa suối xuất hiện, nàng chỉ
có thể làm phần tử ngụy lolita.
Chính là như vậy, còn thường bị người ta vạch trần.
Nhưng, trời cao tạo ra kỳ tích, ông trời, Thượng Đế, thiên chúa cùng
che chở cho nàng, để nàng đi đến giữa một đám kiếm tiên, bọn họ trẻ nhất cũng trên hai trăm tuổi, so với hai mươi sáu tuổi, nàng đây chính là
lolita thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, không rõ nàng mừng vì cái gì, lẽ nào là bởi vì làm kiếm tiên có thể sống lâu? Loài người ngu ngốc,
sống một đời cũng đã vô cùng khó khăn rồi, thế nhưng lại muốn sống lâu!
“Trừ tuổi cùng tên ra, chuyện của quá khứ, ngươi cũng không nhớ sao?” Đông sư thúc Đao Lãng hỏi.
Trong lòng Trùng Trùng nhảy như nổi trống vậy, nhưng nàng cắn chặt răng lắc đầu. Nàng cái gì cũng không nhớ, những người này không làm gì được
nàng, mặc cho bọn họ hỏi nàng đến cùng giống như tam đường hội thẩm vậy, ngay cả những thứ trong ba lô của nàng cũng đều đổ ra hết, nàng cũng
chỉ giải thích lung tung một phen, ứng phó cho qua. Khi nàng vô tình
quay đầu, lại nhìn thấy thần sắc như cười như không, ánh mắt tựa say tựa tỉnh của Tây sư thúc Thương Khung, trong lòng vô cùng bất an, hình như
vị Tây sư thúc này biết bí mật của nàng.
Cũng may, bọn họ không có hỏi tiếp nữa.
“Như vậy lão Hắc, ngươi là làm sao thấy được cô bé?” Thẩm xong bị cáo
thứ nhất, bị cáo thứ hai bị truyền lên. Thật ra thì Trùng Trùng cũng rất tò mò làm sao mình lại ngồi trong bụi hoa kia, cho nên rất chân thành,
rất nghi hoặc nghe Ha đại thúc giải thích chuyện lúc ấy, vẻ mặt nàng
thành thật lọt vào trong mắt chưởng môn cùng mấy đại hộ pháp, bọn họ
trao đổi ánh mắtlẫn nhau, hoài nghi trong lòng đối với Trùng Trùng lại
giảm vài phần.
Thì ra Ha đại thúc ở trên vai vế tuy là sư đệ của chưởng môn, nhưng
thật chất lại chỉ là người làm việc vặt quản lý phía sau núi Tử Trúc
Lâm. Nơi ở của tất cả mọi người của Phái Thiên Môn đều ở trên đỉnh núi
Vân Mộng, chỉ có hắn ở trong sơn cốc nhỏ giữa sườn núi.
Tử Trúc Lâm là một chỗ rất yên bình, trừ phong cảnh đẹp, bên trong cũng không có cái gì quan trọng, chỉ có vườn rau cùng vườn hoa, rau mà một
mình Ha đại thúc trồng có thể cung cấp một phần ba lượng thức ăn trên
núi. Ở đây bình thường không có ai đi qua, cho nên chỉ bày một kết giới
vô cùng đơn giản ở tầng ngoài, phòng ngừa người phàm dưới chân núi đi
qua cùng dã thú tiến vào.
Thuật đạo của Ha đại thúc chỉ xét ở mức hơi thông, chỉ có thể ngự cây
chổi của mình bay ở cự ly ngắn mà thôi. Nhưng khi hắn nghe thấy Hoa Tứ
Hải ở dưới chân núi Vân Mộng giết bốn đệ tử phái Thiên Môn, mà chưởng
môn cùng ba vị hộ pháp đi ra ngoài làm việc chưa về, Thương Khung lại
say mèm bất tỉnh, không kịp quan tâm pháp lực của mình thấp kém, vội
vàng chạy tới tiếp viện. Không ngoài dự đoán của hắn, chúng đệ tử dưới
sự lãnh đạo của bảy đệ tử của chưởng môn không chịu để Hoa Tứ Hải đã
giết người rời khỏi, cho nên hai bên đánh nhau.
Hoa Tứ Hải thực lực mạnh mẽ, ba trăm đệ tử thế nhưng ngăn không được
hắn, cuối cùng còn khơi dậy bản tính hung ác cùng sát tâm của hắn, đến
nỗi phái Thiên Môn gần như bị hủy.
“Đệ đang muốn đi tiếp viện, nghe được tiếng nước suối bắn tung tóe, còn đi kèm một cầu vồng, từ trên trời rơi xuống, sau đó Diêu cô nương liền
vô căn cứ xuất hiện ở trong bụi hoa.” Ha đại thúc nói: “Đệ xem bộ dạng
Diêu cô nương, hình như cũng không biết tại sao lại lọt vào Tử Trúc Lâm. Mà lúc ấy đệ vội vã đến trước núi, cô bé mới một đường đuổi theo tới
đây. Đúng không?” Hắn xoay đầu lại hỏi Trùng Trùng.
Trùng Trùng mờ mịt gật đầu. Màn ra mắt của nàng thế nhưng lại phong
cách đến như vậy sao? Ha đại thúc nói như thể nàng là tiên nữ cửu thiên
hạ phàm vậy, nhưng nàng tự biết mình không phải. Ha đại thúc nói thật
hay giả? Nếu như là giả, vậy tại sao hắn muốn bảo vệ nàng? Lẽ nào hắn
một chút cũng không nghi ngờ lai lịch của nàng sao?
Nhưng nhìn dáng dấp, những người có mặt cũng rất tin tưởng Ha đại thúc, xem ra vị đại thúc này mặc dù năng lực thấp kém, nhân phẩm cũng là hạng nhất.
“Vậy sau đó nó lại làm thế nào giải nguy cho phái Thiên Môn?” Chưởng
môn hỏi câu hỏi này ngay cả Trùng Trùng cũng rất tò mò.
“Lúc ấy là một cuộc chiến loạn, đệ cũng không biết Diêu cô nương đã đến trước sơn môn. Sau đó ― ― sau đó Tỏa Lân Long của đại ma đầu Hoa Tứ Hải kia tản ra nhiều ma khí, muốn một mẻ bắt gọn chúng ta, đột nhiên đệ
nhìn thấy Diêu cô nương đang rút Khước Tà Kiếm. Ma khí đến, Khước Tà
Kiếm vừa lúc được rút ra. Nhưng, đại khái Diêu cô nương không biết khống chế Khước Tà Kiếm, kiếm kia kéo cô bé ngã về sau, đúng lúc chém vào Tỏa Lân Long, làm nứt ra một đường, sau đó lại bắn trở về trong tảng đá. Ma đầu kia đại khái trân trọng pháp bảo của mình, thu ma khí ngay tại
trận, muốn bắt Diêu cô nương đi, vừa lúc chưởng môn sư huynh cùng ba đại hộ pháp trở lại, không để cho hắn được như ý.”
Là thế này sao? Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy trước mắt đều là ánh sáng
trắng xóa, cái gì cũng nhìn không rõ, đầu óc trống rỗng, hai tay bị kéo
đến rách cả eo bàn tay, bây giờ còn đau giống như bị kim ghim vậy, làm
sao cũng không nhớ một mình mình triệt ma uy phong như vậy? Nàng thật sự rút ra Khước Tà Kiếm có thể chặt đứt xích bạc của Hoa Tứ Hải rồi sao?
Lại nói, nàng không cảm thấy Hoa Tứ Hải muốn bắt nàng đi, cũng không cảm thấy hắn là sợ chưởng môn cùng ba đại hộ pháp mới đi. Chỉ cảm thấy hắn
là chán ghét tất cả mọi chuyện của lúc ấy, muốn mau sớm thoát thân mà
thôi.
Nàng kìm lòng không nổi nhìn về phía những người khác, muốn từ trên mặt bọn họ biết đáp án, mà chưởng môn tuy tín nhiệm Ha đại thúc, nhưng
không tin Trùng Trùng có bản lĩnh như vậy, vì vậy cũng nhìn về phía các
đệ tử.
Chúng đệ tử rối rít gật đầu, chắc chắn những gì Ha đại thúc nói đều là
thật, thậm chí có một người còn miêu tả tư thế oai hùng của Trùng Trùng
lúc ấy, nói Khước Tà Kiếm phát ra cột sáng màu hồng đào pha lẫn màu vàng kim, ánh sáng muôn trượng ra sao ra sao đó, ép lui ma khí tà ác của Hoa Tứ Hải, thương tổn Tỏa Lân Long ra sao ra sao đó, làm Hoa Tứ Hải sợ đến suýt hoảng hốt bỏ trốn.
Trùng Trùng nhìn nhìn y phục của mình, cũng là màu hồng đào mang vàng
kim, không biết đây là trùng hợp hay là ý trời, hơn nữa cái dấu trên
mông mình kia cũng là màu hồng đào nhàn nhạt, lẽ nào đây là màu may mắn
cho cuộc đời của nàng tại thế giới kiếm tiên? Đây không phải là có liên
quan đến Đào Hoa sư thúc chứ?
Về phần Hoa Tứ Hải đột nhiên ngừng tay, nhất định là hắn trân trọng vũ
khí của mình, lấy năng lực của hắn, mình ngay cả nhét kẽ răng cho hắn
cũng không đủ, nhìn bộ dạng chưởng môn cùng bốn vị sư thúc hộ pháp, đại
khái cũng hiểu nàng là đánh bậy đánh bạ mới ép lui Hoa Tứ Hải, nhưng
chuyện nàng rút ra Khước Tà Kiếm này lại tuyệt đối chân thật, thật như
vàng.
“Sư huynh muốn thu Diêu cô nương làm đệ tử thứ bảy sao?” Hồi lâu không
nói chuyện, Thương Khung đột nhiên phun ra một câu.
Giọng nói vừa lọt khỏi miệng, một khắc trước trong đại điện còn thì thì thầm thầm bây giờ lại yên tĩnh một mảnh, mọi người hai mặt nhìn nhau,
sau đó toàn thể nhìn về chưởng môn, không biết hắn sẽ ra dạng quyết định gì.
“Ta xem mọi người vẫn là giải tán trước đi, chỉ lưu lại vị cô nương này là được.” Đông sư thúc Đao Lãng đứng lên, quả nhiên là làm việc cẩn
thận trôi chảy.