Thần Tử Hoang Cổ

Chương 242

Chương 242 

 

 Quân Tiêu Dao tự nhận mình không phải người tốt gì. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngại làm mấy chuyện không cần tốn nhiều sức, tùy tiện ra tay là có thể trợ giúp người khác. 

 Còn nữa, toàn bộ Thiên Huyền đại lục bị khống chế trong tay tu sĩ Nhân tộc, chẳng khác nào là bị Quân Tiêu Dao kiểm soát. 

 Sau này Quân gia còn có thể coi Thiên Huyền đại lục trở thành nơi đóng quân dưới hạ giới. 

 Làm vậy tương đương với kiếm được một khối địa bàn. 

 “Đầu tiên, sau khi ta rời đi Thiên Huyền đại lục, sáu Liệt Tinh Thần Khôi này sẽ được để lại, giao cho tu sĩ Nhân tộc đáng tin cậy khống chế.” 

 Câu đầu tiên của Quân Tiêu Dao đã khiến cả đường chấn động không biết nói gì. 

 Sáu con rối Thánh Nhân cảnh mà nói đưa là đưa, hành động này quả thực khiến những tu sĩ hạ giới không thể tin nổi. 

 Một Liệt Tinh Thần Khôi xuất thế, phỏng chừng có thể khuấy đạo cả đại lục đến mức gió nổi mây phun. 

 Quân Tiêu Dao lại thuận miệng hứa sẽ đưa ra sáu thần khôi. 

 “Thần Tử đại nhân, cái này quá quý trọng.” 

 “Đúng vậy, sáu Liệt Tinh Thần Khôi này là vật tư hữu của ngài, sao chúng ta lại không biết xấu hổ mà lấy.” 

 Rất nhiều gia chủ, thánh chủ đều mở miệng nói. 

 Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay và nói: “Các ngươi cho rằng bản Thần Tử thiếu con rối sao?” 

 Một câu của Quân Tiêu Dao lập tức chặn miệng bọn họ lại. 

 Đúng vậy, nếu Quân Tiêu Dao muốn có con rối, đừng nói là Thánh Nhân cảnh, cho dù là Thánh Nhân Vương, thậm chí Đại Thánh Cảnh đỉnh cấp thì Quân gia cũng sẽ đưa cho hắn. 

 Nhưng vấn đề là hoàn toàn không cần thiết. 

 Sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực, nhất định sẽ có đám người hộ đạo nhân A Cửu âm thầm bảo hộ. 

 Cũng không cần thiết dùng con rối để hộ thân. 

 Cho nên sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực thì Liệt Tinh Thần Khôi sẽ mất đi tác dụng. 

 So với ném vào pháp khí không gian ăn bụi, không bằng đưa cho tu sĩ Nhân tộc trên Thiên Huyền đại lục. 

 Sau một hồi giải thích, rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt vui sướng. 

 Có sáu Liệt Tinh Thần Khôi này thì Thái Cổ Thần Sơn muốn mưu đồ gây rối gì nữa cũng phải liệu sức của mình. 

 Quân Tiêu Dao tiện thể nói luôn: “Trừ chuyện này ra, sau đó ta sẽ liên hệ với Huyền Thiên Tông trên Tinh Thần đại lục.” 

 “Muốn đi từ Tinh Thần đại lục đến Thiên Huyền đại lục thì có Truyền Tống Trận vượt giới, xem như cũng tiện, Huyền Thiên Tông cũng nghe theo lệnh của bản Thần Tử, đến lúc đó nếu Thái Cổ Thần Sơn lại có động tĩnh thì có thể bảo Huyền Thiên Tông phái cường giả đến viện trợ.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Còn về vì sao Quân Tiêu Dao không trực tiếp đi đến vùng cấm trung ương, diệt sạch tất cả sinh linh Thái Cổ Thần Sơn. 

 Nguyên nhân rất đơn giản. 

 Phiền toái. 

 Quân Tiêu Dao không thích phiền toái, cho nên trực tiếp để lại cho các tu sĩ Thiên Huyền đại lục tự xử lý. 

 Quân Tiêu Dao cũng tin bọn họ có thể xử lý tốt. 

 Nếu dưới sự trợ giúp này mà tu sĩ Thiên Huyền đại lục còn không đối phó được Thái Cổ Thần Sơn, vậy bọn họ bị giết cũng đáng. 

 Nghe xong lời nói của Quân Tiêu Dao, chúng tu sĩ Thiên Huyền đại lục mới hoàn toàn buông lỏng. 

 Sáu Liệt Tinh Thần Khôi, cộng thêm chi viện của Huyền Thiên Tông. 

 Thái Cổ Thần Sơn sẽ không gây ra nổi sóng gió gì, chỉ có thể co đầu rút cổ cầu sinh tồn. 

 Hơn nữa lực chấn nhiếp và lực ảnh hưởng của Quân Tiêu Dao còn có thể kéo dài thật lâu thật lâu. 

 Có khả năng sẽ trở thành bóng ma và ác mộng cả đời không thể xóa nhòa của những Thái Cổ Thần Sơn sinh linh đó. 

 Đến tận đây, chuyện trên Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục đều xem như hoàn toàn chấm dứt. 

 Nhưng việc của Quân Tiêu Dao còn không có kết thúc. 

 Thứ nhất, hắn còn phải đi đến Đại Dận hoàng triều ở Tiềm Long đại lục, bình định các tội tộc còn lại. 

 Thứ hai, xem có thể tìm được các Nghịch Thiên Thập Tử còn lại hay không. 

 Nói thật, ban đầu Quân Tiêu Dao tới đây với tâm thái là thu tiểu đệ. 

 Ngặt nổi những cả đám khí vận chi tử đó không có mệnh vai chính, lại sinh bệnh vai chính. 

 Tên nào cũng kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình siêu phàm, Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ nên cũng chỉ có thể dạy bọn họ làm người. 

 Nhưng nếu có khả năng, Quân Tiêu Dao vẫn muốn nhận vài nghịch thiên chi tử. 

 Thứ ba, chính là cố hết sức kiếm thêm một ít căn nguyên thế giới. 

 Thứ tư, Quân Tiêu Dao cũng không quên quyển hạ của Thể Thư. 

 Thứ năm, tìm kiếm kẽ nứt thập giới, tiến vào tế đàn anh linh để tìm ra con đường của mình. 

 Thứ sáu, đi tìm muội muội của Quân Vạn Kiếp. 

 Quân Tiêu Dao cẩn thận chải vuốt một chút, mới phát hiện mình còn nhiều chuyện chưa làm đến vậy. 

 Điều này không khỏi làm Quân Tiêu Dao có chút đau đầu. 

 Hắn cũng nghỉ ngơi mấy ngày ở gia tộc Nạp Lan. 

 Trong mấy ngày này, vẫn luôn là Nạp Lan Nhược Hi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Quân Tiêu Dao. 

 Thậm chí Quân Tiêu Dao tắm gội, Nạp Lan Nhược Hi cũng chủ động hầu hạ, vừa bóp vai lại còn chà lưng. 

 Còn chuyện dùng cái gì chà lưng? 

 Đương nhiên là thứ mềm như bông kia. 

 Nạp Lan Nhược Hi cũng xem như kiệt lực phụng dưỡng, hầu hạ Quân Tiêu Dao chu đáo trên mọi phương diện, làm hắn cực kỳ thư thái. 

 Quân Tiêu Dao cũng vui vẻ hưởng thụ. 

 Hắn cũng không phải tu sĩ thanh tâm quả dục khổ. 

 Còn vì sao trước nay Quân Tiêu Dao không chủ động thân cận với bất cứ nữ nhân nào, đó là vì không có ai có tư cách để Quân Tiêu Dao chủ động lấy lòng. 

 Nữ nhân có thể xứng đôi với hắn trong thiên hạ quá ít quá ít. 

 Nhưng nhiều ngày qua cũng khổ cho Tô Tử Quỳnh, nàng đã sắp biến thành oán phụ khuê phòng, mấy chuyện hầu hạ Quân Tiêu Dao đều bị Nạp Lan Nhược Hi đoạt đi mất. 

 Mấy ngày nay cũng là khoảng thời gian thích ý thư thái khó được từ lúc Quân Tiêu Dao hạ giới. 

 Nhưng thời gian thả lỏng cũng chỉ có vài ngày mà thôi. 

 Chuyện nên làm vẫn phải làm. 

 Ngày hôm nay, Quân Tiêu Dao gọi đám người Đông Huyền lão tổ tới. 

 Bởi vì bọn họ quen thuộc hạ giới nhất nên Quân Tiêu Dao còn một số việc muốn hỏi họ. 


 Hôm sau Quân Tiêu Dao lại mang theo Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh, ba người Đông Huyền lão tổ xuất phát. 

 Rất nhiều tu sĩ của Thiên Huyền đại lục cùng ra cung nghênh. 

 “Công tử, Nhược Hi chờ ngài trở về, dẫn ta đi Tiên Vực...” Nạp Lan Nhược Hi lẩm bẩm lưu luyến mà nói. 

 Hết chương 242.

Bình Luận (0)
Comment