Thần Tử Hoang Cổ

Chương 282

Chương 282 

 

 Dáng người của nữ tử này tinh tế, dung mạo tuyệt đẹp, da thịt cực trắng, mái tóc đen xỏa tung trên đôi vai ngọc. 

 Sau lưng nàng ta có một đôi cánh hai màu trắng đen, lưu chuyển âm dương nhị khí, nhìn tựa như Đọa Thiên Sứ hắc ám tuyệt đẹp. 

 Đó là Yến Thanh Ảnh. 

 Đọa Thiên Chi Dực sau lưng nàng ta chấn động, nhắm thẳng về hướng Cửu U. 

 Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, cho nên những người ở đây đều ngơ ra một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. 

 Khương Hư Linh lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, không rõ người đột nhiên xuất hiện này vì sao lại giúp gã. 

 Mà ngay vào lúc Thánh Nhân của Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và Cửu U Minh Tước tộc đều bị Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh hấp dẫn sự chú ý. 

 Phía sau nhà giam không gian đang cầm tù Khương Lạc Ly, một bóng người bạch y cầm kiếm lặng lẽ hiện ra. 

 Hắn dùng một kiếm chém về phía nhà giam không gian. 

 Nhà giam lập tức rách nát, xuất hiện một vết nứt. 

 “Đi ra đi, nha đầu thô lỗ nhà ngươi...” 

 Bóng người bạch y kia lên tiếng, trong giọng nói mang theo một chút than thở và bất đắc dĩ. 

 Khương Lạc Ly vốn đang mặt ủ mày ê mà đứng trong nhà giam không gian, nghe thấy tiếng nói ôn nhuận này thì hai chùm tóc đuôi ngựa đều nhấc lên. 

 Nàng quay người lại nhìn, lập tức trông thấy lang quân tuấn tiếu mà mình thương nhớ ngày đêm. 

 Y quan trắng hơn cả tuyết, tiên huy bao phủ, trên tuấn nhan thần tú tuyệt luân lộ ra một chút than thở và bất đắc dĩ. 

 Không phải Quân Tiêu Dao thì còn là ai nữa. 

 “Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly ngơ ra một lát mới hồi phục tinh thần, bỗng yêu kiều kêu lên, kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. 

 Sau đó nàng như yến non về tổ mà nhào về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Tứ chi trắng nõn thon gầy giống như bạch tuộc mà quấn chặt trên người Quân Tiêu Dao. 

 Như một manh vật trang trí. 

 Quân Tiêu Dao câm nín, nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể của hắn cường hãn, phỏng chừng sẽ bị đôi tay nhỏ chân nhỏ của Khương Lạc Ly siết đến hít thở không thông rồi. 

 “Đi xuống.” Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ thở dài. 

 Hắn có thể vân đạm phong khinh, cực kỳ lãnh đạm với bất cứ kẻ nào. 

 Duy chỉ có nha đầu cộc lốc này là làm hắn có chút đau đầu và bất đắc dĩ. 

 Hơn nữa nàng còn là con dâu được Khương Nhu khâm điểm, tuy Quân Tiêu Dao cũng không thừa nhận. 

 “Không, Tiêu Dao ca ca, người ta vì gặp ngươi mà hạ giới, còn bị bắt cóc, ô ô...” 

 Hai chân trắng nõn non nớt của Khương Lạc Ly bấu chặt trên eo Quân Tiêu Dao, cánh tay ngó sen trắng như tuyết thì ôm cổ hắn, kể khổ bên tai hắn. 

 “Ai dám bắt cóc tiểu công chúa Khương gia ngươi, không phải tự tìm đường chết sao?” Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu. 

 “Hừ, chính là tên không có mắt kia!” Khương Lạc Ly bĩu môi hừ khẽ và nói. 

 Quân Tiêu Dao không để ý đến Khương Lạc Ly treo trên người mình, đảo ánh mắt qua chung quanh. 

 Liếc một cái đã nhìn thấy Thánh Nhân của Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và Cửu U Minh Tước tộc. 

 Giờ phút này bọn họ mới kịp phản ứng, trên mặt không khỏi mang theo chút lạnh lẽo. 

 “Ngươi là người phương nào!?” Thánh Nhân của Cổ Ma tộc quát lạnh. 

 Nhưng hai vị hộ đạo nhân của Khương gia nhìn thấy Quân Tiêu Dao giải cứu Khương Lạc Ly thì vẻ mặt lại vô cùng kích động, cùng chắp tay nói: “Lão hủ ra mắt Thần Tử Quân Gia, đa tạ Thần Tử ra tay cứu tiểu thư!” 

 Hai vị hộ đạo nhân hết sức kích động, vừa rồi còn đau đầu không biết nên giải cứu Khương Lạc Ly và Khương Hư Linh thế nào. 

 Chỉ trong giây lát mà tất cả vấn đề đều được giải quyết. 

 Khương Lạc Ly được cứu ra, Khương Hư Linh cũng tránh được một kiếp. 

 “Thần Tử Quân Gia là thần thánh phương nào?” 

 Tần Hạo bị phá hư kế hoạch, sắc mặt trở nên rất khó coi. 

 Tất nhiên hắn ta không biết Quân Tiêu Dao là người nào, có địa vị ra sao trên Tiên Vực. 

 Ếch ngồi dưới đáy giếng thì không có khả năng nhìn thấy sự bao la của biển rộng. 


 “Ngươi chính là Tần Hạo.” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Tần Hạo, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như trời xanh. 

 Ánh mắt đạm mạc này làm trong lòng Tần Hạo cực kỳ khó chịu. 

 Lại là loại ánh mắt khinh thường và hờ hững này! 

 Còn về Khương Hư Linh, trên mặt gã lại lộ ra vẻ mặt kinh hỉ cực độ, vội nói: “Đa tạ muội phu ra tay cứu giúp!” 

 “Muội phu?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu. 

 Hắn thành muội phu của người khác từ khi nào? 

 Khương Lạc Ly treo trên người hắn lại cười hắc hắc, quay đầu chớp chớp đôi mắt to về hướng Khương Hư Linh. 

 Hàm ý là làm tuyệt lắm! 

 Mà Thánh Nhân của Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và Cửu U Minh Tước tộc nghe thấy bốn chữ Thần Tử Quân Gia thì trên mặt đều xuất hiện một tia kinh ngạc. 

 Trong loáng thoáng còn có một chút kinh sợ. 

 Dù sao thì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. 

 Hiện tại nghe thấy hai chữ Quân gia, cả Thánh Nhân của Cửu U Minh Tước tộc đều có cảm giác nghĩ mà sợ. 

 “Mặc kệ hắn là cái gì, trấn áp trước lại nói!” Thánh Nhân của Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc liếc nhau, trực tiếp trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Nếu có thể trấn áp vị Thần Tử này, vậy ít nhất Quân gia cũng sẽ ném chuột sợ vỡ đồ một chút. 

 Nhưng mà, bọn họ vẫn suy nghĩ quá ngây thơ. 

 Bóng dáng Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên thoáng hiện, ầm ầm va chạm với Thánh Nhân của Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc. 

 Hai vị hộ đạo nhân của Khương gia cũng mang đầy lửa giận mà ra tay. 

 Khương gia và Quân gia cộng lại với nhau thì có chừng bốn vị Thánh Nhân đối đầu với ba Thánh Nhân của Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và Cửu U Minh Tước tộc. 

 Quân Tiêu Dao tạm thời không ra tay, mà nhìn về phía Tần Hạo. 

 Tần Hạo thấy tình cảnh này thì sắc mặt hơi tái nhợt. 

 Hắn ta biết kế hoạch của mình đã xem như hoàn toàn thất bại. 

 Chẳng những không thể tru sát Khương Hư Linh, thậm chí cả bản thân hắn cũng rơi vào nguy hiểm. 

 Mà tất cả mọi chuyện đều là vì tên bạch y công tử kia! 

 Đôi mắt của Yến Thanh Ảnh thật thâm thúy, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, mang theo cảm giác lạnh lẽo và hàn ý. 

 Tuy ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng ta luôn mang tư thái tiểu nữ nhi, nhưng khi đối mặt với kẻ địch lại lạnh nhạt giống như nữ vương hắc ám. 

 Lời Quân Tiêu Dao nói chính là mệnh lệnh tối cao. 

 Hết chương 282.

Bình Luận (0)
Comment