Thần Tử Hoang Cổ

Chương 290

Chương 290 

 

 Đi kèm với khí tức bùng nổ, còn là xích viêm ngập trời. 

 Ngọn lửa hừng hực hình thành một cây hỏa trụ rồi phóng lên cao. 

 Một lão giả khoác trường bào lửa, bước chậm mà ra, nơi lão đi qua thì hư không nhóm lửa, nhiệt độ trong thiên địa cũng nhanh chóng tăng lên! 

 “Là tồn tại cấm kỵ của Liệt Diễm Thần Sơn, Liệt Diễm Thánh Nhân!” 

 Khi nhìn thấy lão giả xích bào này hiện thân, sinh linh Thần Sơn chung quanh bùng nổ tiếng kinh hô, thần sắc còn mang theo kinh hỉ cực độ. 

 Bản thể của Liệt Diễm Thánh Nhân là một con hồng hạc, cũng là tồn tại cấm kỵ trầm miên trong Liệt Diễm Thần Sơn. 

 Lão bị động tĩnh của đám người Quân Tiêu Dao làm bừng tỉnh, cho nên lập tức đứng dậy. 

 “Tiểu bối vô tri, Thái Cổ Thần Sơn há là nơi các ngươi có thể xông loạn!” Liệt Diễm Thánh Nhân lạnh lùng nói. 

 Sở dĩ lão không lập tức ra tay, là bởi vì nhìn thấy đám người Đông Huyền lão tổ. 

 Đương nhiên, Liệt Diễm Thánh Nhân cũng hoàn toàn không sợ, bởi vì toàn bộ Thái Cổ Thần Sơn không chỉ có một sinh linh là lão. 

 “Hồng hạc, không tồi.” Quân Tiêu Dao thấy thế thì khẽ gật đầu. 

 Khương Lạc Ly bên cạnh lại chớp đôi mắt to và nói: “Tiêu Dao ca ca, ý của ngươi là chúng ta có chim nướng để ăn sao?” 

 “Không sai.” Quân Tiêu Dao nói. 

 “Ồ à, Lạc Ly muốn ăn cánh nướng, chân gà và cổ gà nướng...” Khương Lạc Ly vỗ tay cười duyên, sau đó bắt đầu đếm đầu ngón tay, nói những bộ phận mà nàng muốn ăn. 

 Nghe cuộc đối thoại của hai người, vẻ mặt tất cả sinh linh Thần Sơn ở đây đều đọng lại, đôi mắt trừng lớn, như nhìn thấy quỷ. 

 Bọn người này dám coi Liệt Diễm Thánh Nhân là nguyên liệu nấu ăn? 

 “Các ngươi quá làm càn!” 

 Tốt xấu gì Liệt Diễm Thánh Nhân cũng là một cường giả Thánh Nhân, không cần mặt mũi hay sao? 

 Mới thức tỉnh từ trầm miên thì đã bị người ta coi như nguyên liệu nấu ăn, đổi lại là ai cũng chịu không nổi. 

 Huống chi, tính nết của Liệt Diễm Thánh Nhân cũng giống như bản thể của lão, đều cực kỳ nóng nảy. 

 Lão lập tức nhịn không được muốn ra tay. 

 Cảnh giới của lão chính là Thánh Nhân hậu kỳ, càng mạnh hơn Thánh Nhân bình thường, bởi vậy có tự tin ra tay. 

 Vô dụng mấy thì cho dù bên cạnh Quân Tiêu Dao có hai cường giả Thánh Nhân thì lão cũng tin tưởng mình có thể yên lành rút lui. 

 Nhìn thấy Liệt Diễm Thánh Nhân mơ hồ mang theo xích viêm ngập trời đang đánh tới. 

 Ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, trực tiếp tung ra Sa Đọa Thánh Thể. 

 Hắn muốn dứt khoát lưu loát mà giải quyết cuộc chiến này! 

 Sa Đọa Thánh Thể xé rách hư không mà hiện ra, tóc dài bay loạn, toàn bộ khí tức như uyên như ma. 

 Một quyền đấm ra, đánh rách tan tác cả hư không, quyền quang mơ hồ mang theo khí thế vô tận, lao về hướng Liệt Diễm Thánh Nhân. 


 Nhìn thấy Sa Đọa Thánh Thể đột nhiên xuất hiện này, đầu óc Liệt Diễm Thánh Nhân hơi đơ ra một chút. 

 Sau khi cảm nhận được quyền quang khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, Liệt Diễm Thánh Nhân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng tung ra chí bảo của mình. 

 Đó là một bảo phiến dùng ngọn lửa thần vũ bản mạng tế luyện mà thành. 

 Bảo phiến đỏ đậm quạt một cái thì xích viêm ngập trời thổi quét ra, nơi chúng đi qua, mặt đất hóa thành đất khô cằn, cả hư không cũng như bị thiêu sụp. 

 “Chết đi!” 

 Liệt Diễm Thánh Nhân hết sức tin tưởng chí bảo bản mạng này của mình. 

 Xích viêm cũng bao phủ Sa Đọa Thánh Thể. 

 Ngay vào lúc ý cười sắp khuếch tán trên khóe miệng Liệt Diễm Thánh Nhân. 

 Oanh! 

 Màn che lửa bị xé rách, Sa Đọa Thánh Thể lao vút ra từ trong đó. 

 Đừng nói là thân thể gã, mà ngay cả tóc của gã cũng không bị đốt cháy lấy một sợi. 

 “Sao có thể?” Liệt Diễm Thánh Nhân khó có thể tin, phát ra tiếng gào hoảng sợ. 

 Đó là chí bảo lão dùng thần vũ bản mạng của mình tế luyện ra, lão từng lấy nó diệt sát không chỉ một cường giả Thánh Nhân tiền kỳ, trung kỳ. 

 Nhưng ngọn lửa này lại không tổn thương được Sa Đọa Thánh Thể mảy may nào. 

 Hai mắt Sa Đọa Thánh Thể tràn ngập ý cuồng loạn, tung một quyền đấm vào Liệt Diễm Thánh Nhân. 


 Phanh! 

 Ngực của Liệt Diễm Thánh Nhân bị xỏ xuyên qua, cả nguyên thần Thần Cung cũng bị chấn vỡ. 

 Sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn, cường giả Thánh Nhân hậu kỳ, bị Sa Đọa Thánh Thể dùng một quyền hạ gục trong nháy mắt! 

 Tĩnh mịch! 

 Sắc mặt tất cả sinh linh Thần Sơn chung quanh đều trắng bệch như tờ giấy, nhìn một màn trước mắt này, chúng cảm thấy quá không chân thật. 

 Đó chính là sinh linh cấm kỵ của Thần Sơn! 

 Là tồn tại khủng bố mà dù là Thánh Nhân cũng không dám đối đầu. 

 Nhưng hiện tại, lão lại bị hạ gục trong nháy mắt. 

 Nếu không tận mắt nhìn thấy, những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó nhất định cho rằng đây là một trò cười thiên đại. 

 Nhưng hiện tại, bọn chúng chính mắt chứng kiến sinh linh này ngã xuống, hoàn toàn cười không nổi nữa. 

 Oanh! Oanh! Oanh! 

 Ngay vào lúc Liệt Diễm Thánh Nhân ngã xuống, từng khí tức Thánh Cảnh bùng nổ trong Thái Cổ Thần Sơn. 

 Là những sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn đang tức giận. 

 Bọn chúng vốn cũng muốn Liệt Diễm Thánh Nhân đi thăm dò thực lực của đối thủ sâu cạn ra sao. 

 Ai ngờ lại phát sinh chuyện như vậy. 

 Cường hãn như Liệt Diễm Thánh Nhân mà lại bị một chiêu giết chết. 

 “Thần Tử Quân Gia, ngươi quá lớn mật!” 

 Trên một Thái Cổ Thần, có khí tức Canh Kim bùng nổ, cứ như vẽ ra ngàn vạn thanh lợi kiếm. 

 Một con hổ dữ bên sườn có hai cánh kim sắc đang bay lên trời, răng nhọn trong miệng như chủy thủ sắc bén lạnh căm căm. 

 “Là sinh linh cấm kỵ của Thiên Hổ Thần Sơn, Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ!” Trong mắt một ít sinh linh Thần Sơn lại lộ ra tia hy vọng. 

 Đây là một tồn tại thực lực rất mạnh, hơn nữa còn khống chế sức mạnh Canh Kim, có uy năng sát phạt cực đỉnh! 

 Bên kia, mặt đất đang rung động, trong một Thái Cổ Thần Sơn cũng có một con cự tượng xuất hiện, cả người trải rộng long lân. 

 “Là Bạch Ngọc Long Tượng của Bạch Ngọc Thần Sơn!” Sinh linh Thần Sơn lại hoan hô. 

 Đây lại là một tồn tại cường đại, dậm chân một cái có thể đánh nát cả mặt đất vạn dặm, chính là biểu tượng cao nhất của sức mạnh. 


 Cho dù cộng thêm Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều, muốn đẩy ngang sức mạnh này thì cũng rất khó, phải trả cái giá rất lớn. 

 Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của Quân Tiêu Dao luôn bình đạm như nước. 

 “Vừa vặn, cùng xuất hiện đi, cũng đỡ phải đi tìm từng tên một.” Quân Tiêu Dao lạnh lùng cười nói. 

 Hết chương 290.

Bình Luận (0)
Comment