Thần Tử Hoang Cổ

Chương 351

Chương 351 

 

 Đối với thế lực bất hủ mà nói, có thể nói đế binh là nội tình vô thượng, nhưng hiện tại lại bị Quân Tiêu Dao tung ra dễ như trở bàn tay. 

 Điều này làm nổ tung cả tròng mắt mọi người! 

 “Bàn Hoàng Kiếm!” 

 Phía Bàn Võ Thần Triều, sắc mặt rất nhiều tu sĩ thần triều đều đọng lại, hô hấp cũng đình chỉ. 

 “Chủ nhân thật sự gom đủ Bàn Hoàng tam kiếm.” Võ Minh Nguyệt lẩm bẩm dưới đáy lòng, càng sùng bái Quân Tiêu Dao hơn. 

 Mà các Hoang Cổ thế gia, thế lực bất hủ, Thái Cổ hoàng tộc đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngác. 

 Cho dù là những người trong Quân gia đều có chút ngơ ngác, cả đám người dại ra! 

 “Tiêu Dao có được một thanh đế binh?” Đầu óc Quân Chiến Thiên đột nhiên không minh mẫn, có chút chập mạch. 

 Cho dù ở là Quân gia thì cũng chỉ có vài món Đế binh mà thôi. 

 Quân Tiêu Dao lại tìm thấy một đế binh? 

 Cho dù cực kỳ tự tin với tôn nhi nhà mình thì Quân Chiến Thiên cũng thật sự không nghĩ tới Quân Tiêu Dao có năng lực như vậy, mang đến cho Quân gia một kinh hỉ lớn như vậy. 

 “Ha ha, không hổ là Thần Tử của Quân Gia ta!” những tộc lão Quân gia còn lại không ngừng cười to, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. 

 “Ta phục, ngươi thì sao?” Đệ Tam Tự Liệt Quân Mộc Lan ngơ ngác nói. 

 “Ta cũng phục.” Đệ Nhị Tự Liệt Quân Vô Song đờ đẫn trả lời. 

 “Tiêu Dao đường đệ, ta không bằng ngươi...” Quân Lăng Thương thán phục, lòng tranh đấu trong lòng cũng hoàn toàn tắt ngúm. 

 Người ta lấy ra được cả đế binh, còn so thế nào được? 

 Lấy đầu so à? 

 So với những người chấn động, hoặc là ngơ ngác, hoặc là không thể tin ở đây, Long Cát công chúa trong trung tâm cuộc chiến như quét sơn lên lệ nhan, lập tức trắng bệch đi. 

 Trạng thái của nàng ta cũng không ổn định. 

 Lấy ra được cả đế binh thì còn so thế nào? 

 Ở trước mặt đế binh, Long Cát công chúa nàng cũng chỉ là con cá chạch cái mà thôi, thậm chí còn không bằng! 

 Đế binh là khái niệm gì, đó chính là vũ khí mang tính chiến lược. 

 Nói chung, nó là nội tình mà cả một thế lực bất hủ cũng sẽ không dễ dàng lấy ra. 

 Trừ phi muốn triển khai bất hủ chiến, sinh tử đấu, hoặc liên quan đến vận mệnh tồn vong của một thế lực bất hủ thì mới tung ra. 

 Nếu không thì ai rảnh rỗi không có chuyện gì lại mang theo đế binh chạy khắp nơi? 

 Cũng bởi vậy, đế binh gần như rất ít hiện thế. 

 Thậm chí rất nhiều tu sĩ, cả đời cũng không nhìn thấy đế binh một lần. 

 Nhưng là hiện tại, trước mặt đông đảo thế lực, vô số sinh linh, Quân Tiêu Dao lại trực tiếp lấy ra Bàn Hoàng Kiếm như vậy. 

 Quan trọng nhất chính là, đế binh này còn không phải của Quân gia, là thuộc về bản thân Quân Tiêu Dao. 


 Điều này có chút khủng bố. 

 Tổ Long Sào cũng không phải không có đế binh, nhưng căn bản không có khả năng đưa cho Long Cát công chúa sử dụng. 

 Làm vậy quá xa xỉ. 

 “Đậu xanh rau má, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đế binh, chụp ảnh lưu niệm một chút.” 

 Một thiên kiêu thế lực bình thường hưng phấn lấy ra một quang ảnh thạch, ghi lại hình ảnh chung của mình với đế binh nơi xa. 

 Loại hành động này nhìn như buồn cười, nhưng không ai chê cười hắn. 

 Bởi vì đa số thế hệ trẻ tuổi ở đây đều chưa từng nhìn thấy đế binh. 

 Cho dù là thế hệ trước cũng không nhiều người nhìn thấy được. 

 Hoang Thiên Tiên Vực đã lâu không xảy ra bất hủ chiến. 

 Tu sĩ toàn trường đều líu lưỡi. 

 Sinh linh Tổ Long Sào còn dậm chân, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa chửi ầm lên. 

 Một trận chiến của người trẻ tuổi, ngươi lại tung ra đế binh. 

 Cảm giác này thật giống như tiểu hài tử hai ba tuổi vốn đang cầm mộc kiếm đánh nhau, kết quả một tên trong đó đột nhiên nâng ra một cây súng Gatling... 

 Ầm ầm ầm! 

 Khi mọi người còn đang đắm chìm trong chấn động. 

 Bàn Hoàng Kiếm đã tản mát ra kiếm quang khủng bố. 

 Bởi vì nó cảm nhận được khiêu khích. 

 Long Văn Hắc Kim Thánh Kiếm chém tới ngang trời. 

 Tuy rằng thanh kiếm này cũng cấu thành từ tài liệu thần thánh rèn đế binh. 

 Nhưng so với đế binh thì vẫn có khác biệt bản chất, hai bên không phải tồn tại cùng cấp số. 

 Hiện giờ tất nhiên Quân Tiêu Dao không có khả năng thật sự phát huy ra được uy lực của Bàn hoàng kiếm. 

 Nhưng cho dù chỉ là một phần vạn uy lực, cũng tuyệt đối không phải thiên kiêu khác có thể chịu được. 

 Leng keng! 

 Long Văn Hắc Kim Thánh Kiếm còn chưa tiếp xúc đến Bàn Hoàng Kiếm, chỉ va chạm với kiếm quang của Bàn Hoàng Kiếm mà đã lập tức bị đánh bay ra. 

 Trên mũi kiếm kia lại xuất hiện chỗ hổng, cả chuôi kiếm như lan tràn ra vài vết rạn. 

 “Trở về!” Lệ nhan của Long Cát công chúa thất sắc. 

 Long Văn Hắc Kim Thánh Kiếm chính là binh khí của riêng nàng. 

 Ngày sau nếu uẩn dưỡng tốt, nói không chừng có thể theo nàng cùng trưởng thành, trở thành chuẩn đế binh, thậm chí là đế binh. 

 Hiện tại nhìn thấy Long Văn Hắc Kim Thánh Kiếm bị tổn thương, trái tim Long Cát công chúa như lấy máu, có chút đau lòng. 

 Người của Quân gia thấy tình cảnh này thì vô cùng vui sướng, như phát tiết ra một cục nghẹn. 

 Trước đó Long Cát công chúa đột nhiên tung ra kiếm này, mới làm Quân Lăng Thương bị thương. 

 Nếu không phải như vậy, Quân Lăng Thương tuyệt đối không dễ dàng thua như vậy. 

 Hiện tại, Long Cát công chúa lại muốn lấy chiêu này đối phó Quân Tiêu Dao. 

 Kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngược lại làm Long Văn Hắc Kim Thánh Kiếm của mình bị tổn thương. 

 Thánh kiếm bay ngược ra sau, bị Long Cát công chúa khống chế. 

 Nhưng là kiếm quang cuốn theo đến vẫn làm Long Cát công chúa bị đẩy lui, cổ họng nảy lên một chút ngọt, lại bị nàng áp chế xuống. 

 Nhìn dáng vẻ có chút chật vật của Long Cát công chúa, mọi người ở đây đều cảm thán. 

 Vậy còn đánh thế nào? 

 Căn bản không đánh nổi! 

 “Quân Tiêu Dao, ngươi thật quá đáng, đây là trận chiến của thế hệ trẻ tuổi, ngươi lại tung ra đế binh!” Có sinh linh Tổ Long Sào đang rống giận. 

 Nếu không phải vì đế binh, Long Cát công chúa tuyệt đối không đến mức bị áp chế thành như vậy. 


 Nỗi lòng của hắn như giếng cổ không gợn sóng, không ai có thể đánh vỡ. 

 “À? Bản Thần Tử có nói qua là không cho Long Cát công chúa sử dụng đế binh sao, nàng có thể dùng mà.” 

 Quân Tiêu Dao không mặn không nhạt mà buông ra một câu, lại làm cả đám sinh linh Thái Cổ hoàng tộc á khẩu không trả lời được, nói không nên lời một câu phản bác. 

 Hết chương 351.

Bình Luận (0)
Comment