Thần Tử Hoang Cổ

Chương 358

Chương 358 

 

 Quân Tiêu Dao phải thu hoạch cho thật tốt. 

 Mà Long Cát công chúa chính là một quân cờ có thể lợi dụng. 

 Giống như trước đó hắn lợi dụng Võ Minh Nguyệt để đối phó Tiêu Trần, mang đến hiệu quả giết người tru tâm. 

 Chỉ sợ cả Long Ngạo Thiên cũng không thể ngờ, hắn còn chưa xuất quan mà đã rơi vào tính kế cạm bẫy của Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao rất thâm hiểm. 

 “Ngươi muốn đánh tan đạo tâm của bổn cung, không đơn giản như vậy đâu!” Long Cát công chúa nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo ý quật cường. 

 Không thể không nói, nàng thân là quái thai cổ đại, tâm tính không phải thiên kiêu bình thường có thể so sánh. 

 Tỷ như trước đó tiểu Thánh Nhân Cơ Huyền của Cơ gia trực tiếp bị Quân Tiêu Dao đánh một trận mà đạo tâm hỏng mất, hiện tại hoàn toàn trở thành phế nhân. 

 Mà mỗi một quái thai cổ đại đều trải qua khảo nghiệm tâm tính, sẽ không đơn giản như vậy mà hỏng mất. 

 Quân Tiêu Dao cũng không để bụng. 

 Hắn có rất nhiều biện pháp dạy dỗ Long Cát công chúa. 

 “Xin lỗi, bản Thần Tử không có hứng thú với đạo tâm của tọa kỵ, ngươi phải nhớ kỹ, người đánh bại ngươi là Quân Tiêu Dao!” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói. 

 Hắn tung một chân trực tiếp đá văng Long Cát công chúa, không tiếp tục nhục nhã nàng ta. 

 Long Cát công chúa gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, như muốn khắc tướng mạo của hắn vào xương cốt. 

 Mặc kệ là tốt hay xấu, ít nhất Quân Tiêu Dao là nam nhân duy nhất làm Long Cát công chúa để lại ấn tượng khắc sâu. 

 Có ấn tượng thì sẽ có lỗ hổng, vậy thì sẽ có cơ hội, thao túng lợi dụng Long Cát công chúa. 

 Quân Tiêu Dao không khỏi âm thầm cảm thán, sao hắn cảm thấy thủ đoạn của mình có hơi giống tra nam lừa gạt nữ nhân vậy chứ. 

 “Quân Tiêu Dao, mọi chuyện không két thúc như vậy đâu.” Dung nhan của Long Cát công chúa xanh trắng luân phiên. 

 Trước mắt trừ buông xuống một hai câu tàn nhẫn ra thì nàng ta cũng không làm được chuyện khác. 

 Long Cát công chúa xem như hoàn toàn mất hết mặt mũi. 

 Mà cả Tổ Long Sào cũng xấu mặt. 

 Long Cát công chúa càng nghĩ thì càng tức giận. 

 Nàng không khỏi quay mặt đi, nhìn Tiêu Trần sắc mặt trắng bệch như tờ. 

 Đều tại Tiêu Trần! 

 Nếu không phải cái gọi là điều kiện của hắn ta thì có lẽ Long Cát công chúa sẽ không đối đầu với Quân Tiêu Dao sớm như vậy. 

 Quân Tiêu Dao cũng đã sớm nhìn thấy Tiêu Trần, trước đó vẫn luôn không rảnh tay, hiện tại cũng có thể hoàn toàn giải quyết. 

 “Tiêu Trần, bản Thần Tử cũng coi như nhân từ với ngươi, để ngươi sống lâu như vậy, hiện tại ngươi có thể an tâm đi rồi.” 

 Đối với một kẻ địch không có giá trị lợi dụng, tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không để lại tai hoạ ngầm. 

 Hắn tùy tiện đánh ra một chưởng, pháp lực mênh mông, giống như một góc vòm trời sụp đổ, đàn áp xuống rồi bao phủ Tiêu Trần. 

 “Không... Ta không cam lòng!” Vẻ mặt Tiêu Trần thật dữ tợn, hắn ta rống giận. 

 Trước đó không phải hắn ta không muốn chạy, là vì căn bản chạy không được. 

 Thoát được mùng một, trốn không được mười lăm. 

 Cho nên mong đợi duy nhất của hắn ta chính hy vọng Long Cát công chúa có thể thắng được Quân Tiêu Dao, thậm chí đánh chết hắn. 

 Kết quả hiện tại, hiện thế tàn khốc đã phơi bày ra trước mắt. 

 Cậy vào cuối cùng của hắn ta cũng hoàn toàn sụp xuống. 

 Cảm nhận được pháp lực vô song đánh úp đến, Tiêu Trần đột nhiên cảm nhận được tử vong đã đến trước mắt. 

 Khóe mắt hắn ta bỗng nhìn thấy Võ Minh Nguyệt ở nơi xa, trong lòng dâng lên một tia mong đợi cuối cùng. 

 “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cứu ta, trước đó đều là ta không tốt, thương tổn nàng như vậy, cầu xin nàng cứu ta một mạng!” Tiêu Trần phát ra tiếng hò hét cuối cùng. 

 Tuy rằng hắn ta và Võ Minh Nguyệt đã quyết liệt. 

 Nhưng tóm lại vẫn có một đoạn ký ức tốt đẹp. 

 Nhưng Võ Minh Nguyệt nghe được lời này thì ngọc nhan lại hơi thất sắc. 

 Tiêu Trần này đến chết còn không quên kéo nàng ta xuống nước sao? 

 Chủ nhân Quân Tiêu Dao nghe được lời này sẽ nghĩ thế nào, có bởi vậy mà nảy sinh khúc mắc hay không? 

 Dung nhan của Võ Minh Nguyệt trở nên lạnh như băng trước nay chưa từng có, nhìn chằm chằm Tiêu Trần, đầy mặt chán ghét. 

 “Loại con rệp nhảy nhót như ngươi cũng nên sớm chết chút đi.” Vì không để Quân Tiêu Dao hiểu lầm, Võ Minh Nguyệt lạnh lùng mở miệng phủi sạch tất cả với Tiêu Trần. 

 “Ngươi...” 

 Nghe nữ tử đã từng yêu mở miệng tuyệt tình như vậy, cả người Tiêu Trần đều rơi vào tuyệt vọng. 

 Phanh một thanh vang lên. 

 Trước mắt Tiêu Trần tối sầm, rơi vào hắc ám vô tận. 

 Tiêu Trần, ngã xuống! 

 Nhìn Tiêu Trần bị chụp thành thịt băm kia, Quân Tiêu Dao không để bụng mà thu hồi ánh mắt. 

 Đối với hắn mà nói, Tiêu Trần không khác gì một con ruồi bọ tiện tay có thể chụp chết cả. 

 Long Cát công chúa cũng không ngăn lại. 

 Quân Tiêu Dao không giết Tiêu Trần thì nàng ta cũng muốn tự mình ra tay. 

 “Quân Tiêu Dao, chờ đấy...” 

 Sắc mặt Long Cát công chúa xanh mét, lắc mình trở về Long Cung. 

 Nàng ta không muốn nán lại nơi này, các loại ánh mắt khác thường khiến nàng ta không thể chịu được. 

 Đạo tâm của nàng ta kiên định, nhưng không có nghĩa là không có cảm xúc. 

 Nàng ta cũng sẽ cảm thấy thẹn, sẽ phẫn nộ. 

 Bốn long tướng đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao, cũng đi theo sau. 

 Quân Tiêu Dao cười cười. 

 “Long Cát công chúa, cá chạch cái nhà ngươi chỉ xứng bị bản Thần Tử đùa bỡn trong lòng bàn tay thôi!” 

 Đến đây cuối cùng chuyện ước chiến trên Vấn Đạo Sơn cũng đã hạ màn. 

 Đám người Long Cát công chúa trực tiếp khống chế Long Cung mà đi, không dừng lại thêm một khắc. 

 Mà các thế lực Thái Cổ hoàng tộc như Tổ Long Sào cũng vẻ mặt hậm hực, sắc mặt khó coi tới cực điểm. 

 Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng Long Cát công chúa lại thua thảm như vậy. 

 Các sinh linh Thái Cổ hoàng tộc Tổ Long Sào cũng không nán lại mà chán chường rời đi. 

 Ngoài ra sắc mặt khó coi còn có Đọa Thần Cung. 


 Tuy bọn họ và Quân gia không có thù hận quá lớn, nhưng cũng là quan hệ cạnh tranh. 

 Có dị loại thiên địa Quân Tiêu Dao này tồn tại, ngày sau các loại cơ duyên, bao gồm đế lộ mở ra, thiên kiêu môn hạ bọn họ cũng không chiếm được lợi ích quá lớn. 

 Một mình Quân Tiêu Dao đủ để những thiên kiêu còn lại trong đại thế hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng. 

 Hết chương 358. 

Bình Luận (0)
Comment