Thần Tử Hoang Cổ

Chương 375

Chương 375 

 

 Tiên mang dậy sóng, thần năng bạo dũng, hỗn độn ngập tràn, thiên địa đảo lộn! 

 Một chưởng này như là trời đất sụp đổ, rung chuyển toàn bộ càn khôn thế giới nhỏ. 

 "Sao có thể như vậy được!" 

 Uy năng khủng bố này, tưởng chừng như là trời sập vậy, sắc mặt Hoa Nguyên Tu kịch biến, vội vàng huy động công lực của bản thân đến cực hạn. 

 Hư không xung quanh hắn ta chấn động, một Đại Thủ Ấn Hư Không khủng bố đánh ra. 

 Nhưng mà một chiêu này giống như là kiến càng lay cây vậy. 

 Dưới sự càn quét của Quân Tiêu Dao căn bản không có chút sức phản kháng nào, chỉ như bọt nước giữa biển rộng. 

 Hoa Nguyên Tu biến sắc, cắn chặt răng huy động thể chất, hắn ta muốn dung nhập vào bên trong hư không. 

 Cho dù thế nào, cứ đỡ được một chiêu này đã rồi tính tiếp. 

 Nhưng điều khiến Hoa Nguyên Tu sợ hãi chính là, hắn ta không có cách nào dung nhập vào trong hư không được. 

 Thể chất của hắn ta dường như mất linh rồi. 

 Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hoa Nguyên Tu, trong mắt Quân Tiêu Dao loé lên vẻ nhạo báng. 

 Chiêu này của hắn, xen lẫn sức mạnh của nguồn gốc vũ trụ. 

 Sức mạnh nguồn gốc, giam cầm hư không xung quanh. 

 Hoa Nguyên Tu làm sao có thể trốn được. 

 Cho dù hắn ta là Hoàng Thể Hư Không, trừ phi cảnh giới cao hơn Quân Tiêu Dao, nếu không thì cũng không có cách nào trốn thoát được. 

 Một tiếng “bịch” vang lên. 

 Hoa Nguyên Tu cảm giác như bị Thái Cổ cự tượng nghiền ép, xương cốt toàn thân kêu rắc rắc, máu tươi trong miệng lẫn với một chút nội tạng vỡ vụn phun ra ngoài. 

 Cả người hắn ta giống như đạn pháo bị bắn ra, sau đó đập mạnh vào vách núi đằng xa. 

 Tóc tai bù xù, khí tức uể oải, cả người đều là máu! 

 Một chiêu! 

 Đánh bại Hoàng Thể Hư Không ! 

 Xung quanh im ắng, tất cả người nhà họ Khương đều chìm trong trầm mặc và rung động. 

 Ai cũng không ngờ rằng Quân Tiêu Dao lại mạnh như vậy, có thể xưng là kẻ vô địch trong thế hệ trẻ này. 

 "Hay lắm!" Khương Đạo Hư cười đến mức không khép miệng lại được. 

 Màn thể hiện của Quân Tiêu Dao quá mức loá mắt rồi. 

 Khương Đạo Hư tự hỏi, khi bằng tuổi Quân Tiêu Dao bây giờ, ông ta còn kém Quân Tiêu Dao xa lắm. 

 Quân Tiêu Dao, đã không còn là có tư chất chí tôn nữa, mà là có tư chất đại đế. 

 Thậm chí, có tư chất thành tiên! 

 "Đây chính là sức mạnh vô địch của thần tử sao?" 

 "Một chiêu đánh bại Hoàng Thể Hư Không, thực sự là quá mạnh mẽ!" 

 "Thần tử đảm nhiệm chức vị Thiếu chủ Khương gia chính là vinh hạnh của Khương gia chúng ta!" 

 Biểu hiện của Quân Tiêu Dao, hoàn toàn chinh phục được tất cả người nhà họ Khương. 

 Ngay cả mấy vị tộc lão trước đó luôn khen ngợi Hoa Nguyên Tu giờ phút này cũng im lặng. 

 Không thể không thừa nhận, Quân Tiêu Dao ưu tú hơn Hoa Nguyên Tu rất rất nhiều. 

 Hoa Nguyên Tu thấy cảnh này, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu nữa. 

 Hắn ta cuối cùng cũng hiểu. 

 Vốn dĩ không phải là Quân Tiêu Dao muốn cho hắn một cơ hội. 

 Mà chỉ biến hắn ta trở thành tảng đá kê chân, lợi dụng hắn ta để gây dựng uy nghiêm cho bản thân mà thôi. 

 Quân Tiêu Dao, thật quá âm hiểm! 

 "Bây giờ, bất kỳ ai muốn khiêu chiến, bản thần tử đều có thể tiếp chiêu." 

 Quân Tiêu Dao nhìn về phía Hoa Nguyên Tu, ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai, sau đó lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, mở miệng nói. 

 "Thiếu chủ vạn tuế!" 

 Khương Hư Linh chó săn dẫn đầu hô lên. 

 "Thiếu chủ vạn tuế!" Người nhà họ Khương cũng đồng loạt hô to, hoàn toàn tin phục. 


 Ngay cả Khương Sở Hàm cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao với ánh mắt khâm phục. 

 Ngược lại, Hoa Nguyên Tu người mà trước đó nàng cảm thấy cũng không tệ, giờ phút này lại vô cùng chật vật và khó coi. 

 Giữa hai người này, rõ ràng là không có gì để so sánh. 

 Chỉ cần nghĩ tới việc sau khi thế giới Tiên Cổ kết thúc thì nàng và người đó sẽ thành thân, trong lòng Khương Sở Hàm khó tránh khỏi cảm giác khó chịu. 

 Thân phận Thiếu chủ Khương gia của Quân Tiêu Dao xem như chắc chắn ngồi vững rồi. 

 Mà đúng lúc này, bên ngoài thế giới nhỏ càn khôn, có một vị tộc lão tiến vào khom người nói: "Khởi bẩm Thái Thượng trưởng lão, người của Vương gia Bắc Địa đến rồi!" 

 "Ừm? đám người Vương gia Bắc Địa đến đây làm gì?" Khương Đạo Hư hồ nghi. 

 Ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên. 

 Vương gia Bắc Địa? 

 Hình như Thiếu đế Vương Đằng người có danh xưng là có tố chất đại đế chính là người của Vương gia Bắc Địa? 

 Bọn họ đến Khương gia làm gì? 

 Khương gia và Vương gia không có quan hệ thân thiết gì, không có giao lưu quá nhiều, cũng không kết thù, chỉ như là người qua đường. 

 Chính vì như thế Khương Đạo Hư mới hiếu kỳ, người của Vương gia Bắc địa đến Khương gia bọn họ để làm gì? 

 “Trong đội ngũ của Vương gia Bắc Địa lần này hình như có một vị Chuẩn Chí Tôn, xem là đến để bàn bạc với Khương gia ta việc gì đó.” Vị tộc lão kia nói. 

 Thông thường mà nói, có sự xuất hiện của nhân vật Chuẩn Chí Tôn, nhất định là có chuyện quan trọng phải thương lượng. 

 Còn về việc đến tận cửa khiêu khích thì có lẽ không phải. 

 Khương gia cũng không phải là sự tồn tại ai cũng có thể tuỳ ý trêu đùa. 

 Vương gia Bắc Địa tuy mạnh, nhưng cũng không thể nào ngốc đến mức vô duyên vô cớ làm kẻ địch với Khương gia. 

 Hơn nữa, nếu như thật sự muốn đến gây hấn, cũng không thể chỉ cử một Chuẩn Chí Tôn đến đây, như thế có khác gì là tự đâm vào hố. 

 “Các ngươi đi xem thử thế nào đi.” Khương Đạo Hư phất tay. 

 Tình trạng cơ thể lão không tốt, không tiện ra mặt. 

 “Đến đây, Khương Nhu, Tiêu Dao, các con đến trò chuyện với ta.” Khương Đạo Hư cười nói. 

 Lão có thể cảm thấy, cơ thể của mình không thể chịu được bao lâu nữa rồi. 

 Trong khoảng thời gian có hạn này, hưởng thụ niềm vui gia đình, cũng xem như là niềm an ủi sau cùng. 

 Còn về chuyện sinh tử, Khương Đạo Hư lão thân là cường giả Chí Tôn, sớm đã không để ý tới nữa. 

 Sống đến cấp độ này, có rất nhiều chuyện, Khương Đạo Hư đã nhìn thấu hết. 

 Có cổ thú kéo xe, có thuyền lầu trên không, cờ bay phấp phới, bên trên có một chữ Vương! 

 Vương gia hoang cổ, bá chủ vô thượng của vùng Cực Bắc thuộc Hoang Thiên Tiên Vực, gia tộc chiến cứ hơn 30 Đạo Châu, vô cùng hùng mạnh, uy chấn tứ phương. 

 Cho dù là Khương gia - một trong ba gia tộc Hoang Cổ, khi đối mặt với Vương gia Bắc Địa, cũng phải cẩn trọng đối đãi. 

 Hết chương 375.

Bình Luận (0)
Comment