Thần Tử Hoang Cổ

Chương 387

Chương 387 

 

 Mặt đất khắp nơi đều là do xương cốt màu trắng dày đặc trải thành. 

 Xương cốt của cự thú vô danh, như là gò núi nhô lên. 

 Đây là một mảnh tuyệt địa tĩnh mịch người sống chớ đến, vô cùng khiếp người, nơi nơi đều có vẻ quỷ dị. 

 Quân Tiêu Dao lại có thể cảm giác được, phiến thiên địa này tràn ngập tử khí, cơ bản không giống như chỗ ở của sinh mệnh. 

 Ngay cả khí huyết dồi dào của Thái Cổ Thánh Thể của hắn cũng khó thể tương dung với khí tức của cùng phương thiên địa này. 

 “Đây là nơi chôn xương ở bên ngoài Vạn Cổ Táng Thổ sao?” Quân Tiêu Dao thì thào. 

 Bên ngoài Vạn Cổ Táng Thổ là một nơi chuyên chôn xương, có vô tận hung hiểm. 

 Mà lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống. 

 “Đinh, chúc mừng ký chủ, đã đạt đến chỗ đánh dấu, Vạn Cổ Táng Thổ, có đánh dấu hay không?” 

 “Đánh dấu.” 

 Mắt Quân Tiêu Dao sáng lên. 

 Hắn rất hiếu kỳ, ở bên trong Vạn Cổ Táng Thổ này có thể đánh dấu được đồ tốt gì? 

 “Đinh, chúc mừng ký chủ, đánh dấu ban thưởng sáu sao, miễn dịch pháp lực!” 

 Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống rơi xuống. 

 Quân Tiêu Dao cảm giác được, từ trong chỗ sâu, một cỗ năng lực đang gia trì ở trên người mình. 

 “Miễn dịch pháp lực ư?” Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên vẻ khó hiểu. 

 Hắn bỗng nhiên thò tay ra, gộp chỉ thành kiếm, một sợi pháp lực kiếm mang nhô lên, sau đó điểm về phía mình. 

 Nhưng một màn kỳ dị đã phát sinh. 

 Một sợi pháp lực kiếm quang kia, vậy mà lại mai một biến mất vô thanh vô tức, tựa như chưa từng xuất hiện. 

 Một dòng tin tức chảy vào bên trong não hải của Quân Tiêu Dao. 

 Hắn cũng hiểu được hàm nghĩa của miễn dịch pháp lực. 

 Đây cũng không phải công pháp thần thông gì, mà là một loại năng lực đặc thù. 

 Miễn dịch hết thảy pháp lực công kích. 

 Đương nhiên, loại miễn dịch này có tính hạn chế, chỉ có thể có tác dụng ở mức độ nhất định trong cùng phạm vi. 

 Ví dụ như có một vị Chí Tôn ra tay thì cho dù Quân Tiêu Dao có miễn dịch pháp lực cũng không có khả năng đỡ được một chiêu của Chí Tôn. 


 Kế đó, Quân Tiêu Dao lại thí nghiệm một chút. 

 Hắn dùng một chiêu Lục Đạo Luân Hồi Quyền tự đánh về phía mình. 

 Kết quả vòng thứ nhất, vậy mà cũng hoàn toàn miễn dịch. 

 Lục Đại Luân Hồi Quyền cường đại cỡ nào, chính là một trong những chiêu thức át chủ bài của Quân Tiêu Dao. 

 Kết quả miễn dịch pháp lực lại có thể hoàn toàn miễn dịch với lực lượng cường hãn này, khiến cho người ta phải giật mình. 

 Tiếp đó, Quân Tiêu Dao lại thi triển ra thần thông Nhân Vương Ấn, Binh Phạt Quyết, Thiên Thần chi Mâu vân vân. 

 Tiếp tục bị miễn dịch pháp lực hóa giải. 

 Thẳng đến cuối cùng, Quân Tiêu Dao lại lần nữa thi triển ra Lục Tiên Kiếm Quyết, cuối cùng miễn dịch pháp lực mới mất đi hiệu lực, bị phá giải. 

 Mà trong khoảng giữa này, cách bao nhiêu chiêu rồi nhỉ? 

 Có thể nghĩ được, ở thời điểm đối địch, nếu như Quân Tiêu Dao tế ra loại năng lực miễn dịch pháp lực này thì kẻ địch sẽ tuyệt đối mơ hồ, không rõ chuyện gì đang xảy ra. 

 Loại năng lực hiếm có này, phóng mắt nhìn khắp Tiên Vực đều rất hiếm thấy, người bình thường tuyệt đối không gặp đến. 

 “Có ý tứ, loại năng lực miễn dịch pháp lực này, tuy rằng bây giờ không phải vô địch tuyệt đối, nhưng vào lúc đối chiến lại sinh ra hiệu quả không thể tưởng tượng được.” 

 Quân Tiêu Dao rất hài lòng với lần đánh dấu này. 

 Hơn nữa hắn còn từ tin tức truyền tải bên trong não hải biết được, loại năng lực miễn dịch pháp lực này có thể tăng lên theo thực lực cấp bậc của Quân Tiêu Dao. 

 Đến lúc đó, liệu miễn dịch pháp lực có thể biến thành vạn pháp bất xâm chân chính hay không? 

 Nếu như thật sự có thể tu luyện đến trình độ vạn pháp bất xâm nghịch thiên như vậy thì sẽ khiến cho Quân Tiêu Dao bẩm sinh đứng ở thế bất bại. 

 Nếu như bị ngoại giới biết được loại năng lực nghịch thiên này, tuyệt đối sẽ dấy lên chấn động tận trời. 

 “Thứ tốt.” Quân Tiêu Dao cảm thán. 

 Hệ thống thế này là muốn hắn một đi không trở lại trên con đường vô địch đây mà. 

 Sau khi hơi điều chỉnh lại một phen, Quân Tiêu Dao lại lần nữa lên đường. 

 Có loại năng lực miễn dịch pháp lực nghịch thiên này, hành trình của hắn ở Vạn Cổ Táng Thổ lần này lại vững vàng hơn không ít. 

 Quân Tiêu Dao tiếp tục ở mảnh đất chôn xương này tiến lên. 

 Trên đường đi, Quân Tiêu Dao gặp phải một ít bạch cốt sinh linh kỳ lạ. 

 Nói là sinh linh thì có lẽ không đúng, bởi vì bọn chúng giống như dã thú, hoàn toàn có trí tuệ, hơn nữa hình dáng khác nhau. 

 Có hình bò, có hình sói, còn có loại hình người. 

 Quân Tiêu Dao ra tay, dùng chúng nó kiểm tra đo lường miễn dịch pháp lực của mình. 

 Tiện đà phát hiện, những bạch cốt sinh linh này, hình như là đang vận dụng một loại năng lượng tử khí. 

 Đương nhiên, loại năng lượng này khởi lên cũng không khác pháp lực cho lắm, chỉ là khí tử vong âm u nồng đậm bao phủ. 

 Rất hiển nhiên, loại năng lượng tử khí này có quan hệ với quy tắc thiên địa của Vạn Cổ Táng Thổ. 

 Chẳng qua miễn dịch pháp lực vẫn có hiệu quả, nên chỉ trong nháy mắt Quân Tiêu Dao đã đánh chết những bạch cốt sinh linh này. 

 Nhưng về sau, Quân Tiêu Dao lại gặp phải một số ít bạch cốt sinh linh cường đại đến nỗi khiến cho người ta khiếp sợ. 

 Ví dụ như có một con Bạch Cốt Thiên Thú, cánh rậm màu trắng như đám mây che trời, quả thực y hệt một tòa thành lũy lơ lửng trên không. Khí tức tuyệt đối đạt tới cảnh giới Thánh Chủ. 

 Còn có một con Bạch Cốt Cự Nhân, thân cao vạn trượng, thẳng nhập trời cao tối đen, khí tức đã đạt tới cảnh giới chuẩn Chí Tôn. 

 Đối diện với những tồn tại này, Quân Tiêu Dao theo quy tắc thu liễm một thân khí huyết sinh cơ, trực tiếp rời đi. 

 Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao A Cửu không có theo hắn đi vào. 


 Bầu không khí vẫn khiếp người như cũ, giữa thiên địa vẫn như cũ trộn lẫn tử khí dày đặc. 

 Một thân khí huyết này của Quân Tiêu Dao quả thực không hợp với phiến thiên địa này. 

 “Thảo nào Vạn Cổ Táng Thổ được xưng là cấm khu sinh linh, đây quả thực không phải địa phương con người lưu lại.” Quân Tiêu Dao tự nhủ. 

 Hết chương 387.

Bình Luận (0)
Comment