Thần Tử Hoang Cổ

Chương 397

Chương 397 

 

 Cho dù hắn có thể là truyền nhân của thế lực bất hủ ngoại giới, nhưng cường long không trấn áp được địa xà, Đọa Vũ tộc chính là chúa tể của Âm Minh Vực. 

 “Đừng lo lắng, Đọa Vũ tộc kia muốn tìm chết thì cứ đến tìm ta.” Quân Tiêu Dao cầm một quả Âm Dương Thần Quả trong tay, ngữ khí bình thản. 

 Thương Nguyệt lúc này thật sự không nói lên lời. 

 Khí chất của Quân Tiêu Dao như chư tiên, nhưng lời nói ra lại có bá khí như bậc đế vương vậy. 

 Đây cũng không phải là cố ý, mà là một loại khí hồn bá đạo trời sinh. 

 Loại cảm giác này, càng làm cho ánh mắt của Thương Nguyệt rung động. 

 Dù Quân Tiêu Dao nói ra là lời này là thật hay giả, nhưng lúc này Thương Nguyệt nhìn Quân Tiêu Dao lại thêm vài phần hấp dẫn. 

 Mà bên ngoài Âm Dương hồn Đàm, một đám trưởng lão thế lực của Âm Minh Vực đều đứng đờ người ra. 

 Vô số thiên kiêu thế lực của bọn họ bị Quân Tiêu Dao diệt sát rồi. 

 Không những thế, tùy tùng của Thánh tử Đọa Vũ là Khuyết Thiên cũng bị giết rồi. 

 Tin tức này nếu như truyền ra ngoài sẽ làm chấn động cả Âm Minh vực. 

 Chết một Khuyết Thiên không phải là vấn đề gì to tát. 

 Nhưng Khuyết Thiên này lại có thân phận mẫn cảm, là người của Thánh tử Đọa Vũ. 

 Giết tùy tùng của Thánh tử Đọa Vũ, đây là một tin tức lớn, sẽ khiến cho rất nhiều người kinh ngạc. 

 “Sinh linh ngoại giới này, chắc chắn sẽ phải chết.” 

 “Hừ, dám giết sinh linh của Thiết Cốt nhất tộc ta, để ta xem xem kết cục của hắn sẽ thảm đến mức nào.” 

 Thiết Cốt nhất tộc, Thanh Quỷ tộc, còn có người của Công Minh gia đều lạnh giọng nói. 

 Trước đó, lúc bọn họ chuẩn bị động thủ thì bị trưởng lão của Thương gia ngăn lại. 

 Hiện tại, bọn họ cũng không vội đối phó với Quân Tiêu Dao. 

 Bởi vì Quân Tiêu Dao chắc chắn sẽ chết trong tay của Thánh tử Đọa Vũ rồi, mà còn chết rất thảm. 

 Cho nên hiện tại bọn họ cũng không vội vàng muốn tính sổ với hắn. 

 “Ha ha, Thương gia các ngươi, dám cùng đội với sinh linh ngoại giới này, đến khi đó đợi Thánh tử Đọa Vũ diệt môn đi.” 

 Trưởng lão của Công Minh gia ngữ khí lạnh lẽo, mang theo một tia cười lạnh nhìn về phía trưởng lão của Thương gia. 

 Thương gia nếu như bị diệt, vậy thì chỗ tốt tất nhiên sẽ là của Công Minh gia rồi. 

 Nghe thấy lời này, sắc mặt của trưởng lão Thương gia rất khó coi. 

 Mà trong Âm Dương Hồn Đàm, sau khi lấy xong Âm Dương Thần Quả, Quân Tiêu Dao cùng Thương Nguyệt liền đi ra ngoài. 

 Đám sinh linh Táng Thổ xung quanh đều nhìn Quân Tiêu Dao giống như đang nhìn một người chết. 

 Tuy rằng nghe thấy những lời nghị luận đó nhưng Quân Tiêu Dao lại không hề để ý. 


 “Chúng ta cứ rời khỏi đây trước đi.” Hắn lên tiếng. 

 Thương Nguyệt khẽ gật đầu. 

 Bọn họ ngồi trên Cổ Lâu Cự Điểu, trực tiếp rời đi. 

 Các thế lực khác cũng lần lượt rời đi, bọn họ phải truyền tin tức ở đây ra ngoài. 

 Không cần nghĩ cũng biết, chẳng đến vài ngày, Âm Minh Vực sẽ có một màn kịch hay xảy ra. 

 Tính cách của Thánh tử Đọa Vũ rất tàn bạo độc ác, cho dù là vì thể diện của bản thân hay là vì tùy tên tùy tùng kia thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ không tha cho Quân Tiêu Dao. 

 Thân là một trong Thập Tiểu Vương, ở Âm Minh Vực còn chưa có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn ta. 

 “Thánh tử Đọa Vũ, Đọa Vũ tộc, các người tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng có trêu tức bản thần tử, nếu không…” 

 “Bản thần tử sẽ diệt tộc các ngươi.” 

 Tuy nói Vạn Cổ Táng Thổ không phải là địa bàn của Quân gia. 

 Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng Quân gia không có chút uy hiếp nào trong Vạn Cổ Táng Thổ. 

 Quân gia thân là thế lực bất hủ ở đỉnh cao nhất. 

 Nếu như Đọa Vũ tộc thật sự ỷ mạnh hiếp yếu, chọc tức Quân Tiêu Dao. 

 Vậy thì cho dù Đọa Vũ tộc là thế lực bản thổ của Vạn Cổ Táng Thổ, Quân gia cũng dám giết vào. 

 Đây cũng là sức mạnh của Quân Tiêu Dao. 


 Hơn nữa, Khương Đạo Hư còn cho hắn rất nhiều bảo vật. 

 Vậy nên hắn cũng chẳng có gì phải e ngại. 

 Đợi hắn hồi thần lại, liền cảm thấy có một đôi mắt sáng rõ nhìn chằm chằm mình. 

 Đôi tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết, đều dang dùng đôi mắt u lam kiều mị nhìn hắn như đang nhìn bảo vật vậy. 

 Ở trong mắt đôi tỷ muội này, Quân Tiêu Dao chẳng khác nào nam tử bảo bối. 

 Dung mạo tuấn tú tuyệt đại, thân phận thần bí bất phàm, thực lực mạnh kinh người. 

 Loại thủ đọan thần thông có thể miễn dịch pháp lực kia là thứ mà các nàng chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy. 

 Hơn nữa, vừa nãy, Quân Tiêu Dao đại triển thần uy, một tay quét ngang tất cả kẻ địch. 

 Loại đại khí phách này, các nàng chưa từng nhìn thấy ở trên người nam tử khác. 

 Chỉ có Quân Tiêu Dao mới có sự bá khí vô địch này. 

 Vì vậy, hai cô gái nhỏ này đều có chút đê mê. 

 Tuy chưa đến mức trực tiếp ngã vào vòng tay của Quân Tiêu Dao nhưng chí ít cũng đã có chút hảo cảm rồi. 

 “Âm Dương Thần Quả đã có rồi, ta cũng phải tìm một nơi luyện hóa.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Sau khi luyện hóa xong hắn mới có thể thoải mái tìm kiếm trong Táng Thổ. 

 “Nếu như công tử không chê, vậy thì đến Thương gia ta đi, công tử có thể yên tâm luyện hóa.” Thương Nguyệt nói. 

 “Đúng đó, công tử yên tâm đến nhà ta đi.” Thương Tuyết gõ nhẹ đầu mình. 

 Quân Tiêu Dao gật đầu. 

 Mà trong ánh mắt của trưởng lão Thương gia bên cạnh lại có chút do dự. 

 Bọn họ còn nhớ lời mà Công Minh gia vừa nói. 

 Nếu như Thương gia có bất cứ quan hệ gì với Quân Tiêu Dao. 

 Đến khi Thánh tử Đọa Vũ đến tính sổ, e rằng Thương gia cũng sẽ bị liên lụy. 

 Có điều là hiện tại Âm Dương Thần Quả là do Quân Tiêu Dao đoạt về, bọn họ cũng không biết nên nói gì. 

 Nơi ở của Thương gia nằm ở trong một tòa cổ thành của Âm Minh Vực, được gọi là Bạch Vọng thành. 

 Không đến mấy ngày, Quân Tiêu Dao đã nhìn thấy Bạch Vọng thành rồi. 

 Đó là một tòa cổ thành được bao phủ bởi khí tức hoang vu. 

 Dưới sự dẫn dắt của Thương Nguyệt và Thương Tuyết, Quân Tiêu Dao tiến vào Bạch Vọng thành. 

 Một thân khí huyết tràn đầy sức sống của hắn, như một ngọn đèn sáng, hấp dẫn vô số sự chú ý của sinh linh Táng Thổ xung quanh cổ thành. 

 Có điều, nhìn thấy tỷ muội Thương gia, những sinh linh Táng Thổ đó cũng không dám mạo phạm. 

 Hết chương 397.

Bình Luận (0)
Comment