Thần Tử Hoang Cổ

Chương 406

Chương 406 

 

 Thậm chí gia chủ Thương gia cho rằng, còn có cường giả cấp bậc Thánh Nhân Vương đang âm thầm nhìn trộm, vẫn chưa hiện thân. 

 Thương gia lão tổ tuy cũng không hiện thân, nhưng đã vận sức chờ phát động, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. 

 “Ha hả, không có ý gì, chỉ muốn biết tại sao Thương gia các ngươi lại ngu xuẩn như vậy, vì một khách ngoại lai mà đắc tội Đọa Vũ tộc.” Công Minh gia chủ cười lạnh và nói. 

 Trong mắt bọn họ, Thương gia quả thực là mất trí nên mới đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy. 

 “Liên quan gì đến ngươi?” Sắc mặt gia chủ Thương gia lạnh như băng, lập tức quát. 

 “Chỉ muốn nhìn một chút, Thương gia các ngươi có thể chống chọi qua hôm nay hay không.” Cường giả Thiết Cốt nhất tộc nói. 

 “Không sai, tính tình Đọa Vũ Thánh Tử cũng không tốt gì mấy, các ngươi và Nhân tộc ngoại giới đứng chung một trận tuyến, cứ chờ bị diệt môn đi.” Thanh Quỷ tộc tộc trưởng âm hiểm cười nói. 

 Bọn họ tới đây là đang chờ đợi Thương gia bị diệt tộc xong thì chia cắt những lợi ích nhỏ còn lại. 

 “Hừ, vọng tưởng!” Gia chủ Thương gia hừ lạnh, sắc mặt thật không đẹp nổi. 

 Thương Nguyệt và Thương Tuyết cũng cực kỳ tức giận. 

 Nhưng các nàng nghĩ đến bối cảnh khủng bố của Quân Tiêu Dao, trong lòng cũng hơi yên ổn một chút. 

 Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải tồn tại mà Đọa Vũ Thánh Tử có thể trêu chọc. 

 Thời gian cứ trôi đi trong sự chờ đợi này. 

 Vào thời khắc nào đó, mọi người bỗng cảm nhận được một luồng sát ý thô bạo cực độ truyền đến từ nơi xa. 

 “Chính chủ tới!” 

 Toàn bộ Bạch Vọng thành cũng bởi vậy mà sôi trào. 

 Trên trời cao, vài bóng người xuất hiện. 

 Cầm đầu là một tên nam tử tuổi trẻ, người mặc vũ y màu đen, sau lưng có một đôi cánh màu xám. 

 Trong lúc vỗ cánh, hư không chấn động, tràn ngập tử khí ngập trời. 

 Xà Cơ cũng đi theo bên cạnh hắn ta. 

 Cùng lúc đó, còn có hai vị lão giả của Đọa Vũ tộc là Huyết Lăng và Thiên U, cũng một trái một phải mà đồng thời tiến đến. 

 “Đọa Vũ Thánh Tử tới, không chỉ như thế, còn có hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc cũng hiện thân!” 

 Trong Bạch Vọng thành, rất nhiều sinh linh Táng thổ phát ra tiếng ồ lên. 

 Gia chủ Thương gia thấy tình cảnh này thì sắc mặt cũng hoàn toàn âm trầm đi. 

 Nếu chỉ là một Đọa Vũ Thánh Tử đến thì có lẽ còn đường sống, nhưng hiện tại, hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc cũng đi theo. 

 Chỉ sợ là tới trấn áp Thương gia. 

 “Hy vọng lão tổ không lựa chọn sai.” Gia chủ Thương gia thầm cầu nguyện trong lòng. 

 Đọa Vũ Thánh Tử giá lâm Bạch Vọng thành, đôi mắt xám tràn ngập tử khí nhìn về phía nơi Thương gia cư trú. 

 “Nhân tộc ngoại giới kia, bổn Thánh Tử tới rồi, không phải ngươi nói muốn ta thúc thủ chịu chết sao?” Trong giọng nói của Đọa Vũ Thánh Tử tràn ngập sát ý. 

 “Không tồi, có thể ngoan ngoãn tiến đến nhận lấy cái chết, cũng đỡ phiền toái cho ta.” 

 Một bóng người bạch y lướt ra từ trong điện của Thương gia, giẫm chân lên trời cao, đứng đối diện với Đọa Vũ Thánh Tử. 

 Quân Tiêu Dao và Đọa Vũ Thánh Tử, chính thức quyết đấu! 

 Hai người này, một người là Thần Tử Quân gia của Hoang Thiên Tiên Vực quét ngang vô địch. 

 Người còn lại là một trong Thập Tiểu Vương của Vạn Cổ Táng Thổ, thiên kiêu mạnh nhất của Đọa Vũ tộc. 

 Giờ phút này, hai người đang giằng co, sát ý lạnh thấu xương cuộn trào tràn ngập giữa thiên địa, làm cả sinh linh Táng thổ của Bạch Vọng thành cũng cảm nhận được một luồng hàn ý. 

 “Không ngờ khí tức của Nhân tộc ngoại giới kia cũng cường hãn như thế.” 

 “Đúng vậy, ban đầu ta còn cho rằng, Nhân tộc ngoại giới kia đối mặt với Đọa Vũ Thánh Tử sẽ không chịu nổi một kích, hiện tại xem ra còn chưa chắc.” 

 Tuy Quân Tiêu Dao không cố tình bùng nổ khí thế, nhưng là loại khí thế vô địch trời sinh tự tồn tại này vẫn khiến đông đảo sinh linh cảm thấy kinh hồn táng đảm. 

 Một nguyên nhân khác là do bọn họ cũng chưa biết thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao ở Tiên Vực. 

 Nếu không người lần này mà bọn họ nên lo lắng thay là Đọa Vũ Thánh Tử, mà không phải Quân Tiêu Dao. 

 “Hừm?” Ánh mắt Đọa Vũ Thánh Tử tập trung lên người Quân Tiêu Dao, đáy mắt lộ ra một tia kinh nghi nhàn nhạt. 

 Giờ phút này, Quân Tiêu Dao lại mang đến cho hắn ta một cảm giác nguy hiểm nồng đậm. 

 Đọa Vũ Thánh Tử chưa từng cảm nhận được cảm giác này. 

 Nhưng Đọa Vũ Thánh Tử vẫn không sợ, hắn ta không chỉ tự tin với chính mình, càng quan trọng là, lần này hắn ta còn dẫn theo nhị lão Huyết Lăng, Thiên U. 

 Nhân tộc ngoại giới trước mặt thâm sâu đến mấy cũng không có khả năng đối phó với Thánh Nhân đúng không? 

 Nghĩ đến đây, Đọa Vũ Thánh Tử càng yên tâm. 

 Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên hư không, đầu tiên là lạnh nhạt liếc nhìn Đọa Vũ Thánh Tử một cái. 

 Tu vi Thần Hỏa Cảnh tiểu viên mãn. 

 Trước khi đột phá Quân Tiêu Dao còn không cần để ý đến tu vi này, càng đừng nói hiện tại đã đột phá, đối phó với một Đọa Vũ Thánh Tử quả thực không cần quá nhẹ nhàng. 

 Hắn chuyển ánh mắt đến người Xà Cơ. 

 “Không tồi, dẫn chủ tử nhà ngươi đến, nhiệm vụ của ngươi cũng coi như hoàn thành.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Quân Tiêu Dao, trong lòng Xà Cơ lộp bộp một cái, đã nhận ra không ổn. 

 Quân Tiêu Dao nâng tay lên, nhẹ nhàng búng một cái. 

 Phanh một tiếng. 

 Toàn bộ thân thể mềm mại của Xà Cơ đều nổ mạnh, phần tay chân cụt bay đầy trời. 

 Còn có rất nhiều uế vật bắn lên người Đọa Vũ Thánh Tử đứng bên cạnh. 

 Tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của mọi người. 

 Đọa Vũ Thánh Tử thì ngây ngẩn cả người một lát, sau đó cơn lửa giận thô bạo nồng đậm phụt ra từ trong mắt. 

 Quân Tiêu Dao dám giết người theo đuổi của hắn ta ngay trước mặt hắn. 

 Hành động này đã không xem như khiêu khích, mà hoàn toàn là nhục nhã! 

 “Tìm đường chết!” 

 Không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, Đọa Vũ Thánh Tử trực tiếp ra tay, trong lúc giơ tay, tử khí màu đen quấn quanh, hóa thành một đại ấn đen nhánh rồi trực tiếp trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao. 

 “Cái gì... Sao lại thế này?” Đọa Vũ Thánh Tử cũng ngây ngẩn cả người. 

 Không chỉ hắn ta mà sinh linh Táng thổ quan chiến trong Bạch Vọng thành cũng lộ ra vẻ mặt cứng đờ, nhịn không được xoa xoa đôi mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác. 

 “Lại là loại năng lực đó!” Đôi mắt xinh đẹp của Thương Nguyệt chợt lóe. 

 Hết chương 406.

Bình Luận (0)
Comment