Chương 413
“Không chỉ như thế, thậm chí Đọa Vũ tộc không dám truy cứu, còn làm một vị cường giả Chuẩn Chí Tôn tới cửa nhận lỗi.” Tần Tiên Nhi tiếp tục nói.
“Còn có việc này?” Lang Huyên lại cảm thấy kinh ngạc.
Nàng thân là Cửu công chúa của Ma Quốc, tuy không cần để ý đến Đọa Vũ tộc, nhưng cũng không thể không thừa nhận thực lực nội tình của Đọa Vũ tộc không yếu hơn Tu La Ma Quốc bao nhiêu.
Lại có thế lực có thể làm Đọa Vũ tộc chịu thua.
Chẳng lẽ là vị bá thể cổ đại kia của Minh Vương điện giết Đọa Vũ Thánh Tử?
Lang Huyên không khỏi cân nhắc.
Tần Tiên Nhi còn chưa nói hết nên tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là, nghe nói kẻ giết Đọa Vũ Thánh Tử là Nhân tộc ngoại giới, hơn nữa chỉ lẻ loi một mình.”
“Cái gì!?”
Nghe đến đó, cả Lang Huyên cũng nhịn không được đứng dậy từ trên giường, biểu cảm mang theo kinh ngạc cực độ.
Ban đầu nghe thấy tin tức này, Lang Huyên còn tưởng là Đọa Vũ Thánh Tử không có mắt, trêu chọc vài vị vương thực lực còn mạnh hơn hắn ta.
Kết quả hiện tại Tần Tiên Nhi lại nói, hắn ta bị một Nhân tộc ngoại giới đánh chết.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Nhân tộc ngoại giới kia chỉ lẻ loi một mình mà thôi.
Thế mà lại làm cả Đọa Vũ tộc cũng không dám trả thù hắn, thậm chí còn muốn ép dạ cầu toàn, đi đến nhận lỗi.
Vậy thì đằng sau hắn ta nhất định có gì đó rồi.
Lang Huyên kinh ngạc bật người dậy, dáng người cao gầy lộ ra không sót chút nào.
Bởi vì làn váy màu tím của nàng ta là dạng phân nhánh, cho nên một đôi thon dài trắng nõn trong suốt giống như ngà voi đã lộ ra bên ngoài.
Tần Tiên Nhi nhìn cặp đùi đẹp thon dài của Lang Huyên, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, cúi đầu xuống.
Lang Huyên cũng không chú ý tới, giờ phút này nàng đang suy tư về tin tức này, bởi vì cảm thấy quá không thể tưởng tượng.
“Còn có tin tức chi tiết khác không?” Lang Huyên nói.
Tuy nàng ta là thân nữ nhi, nhưng thủ đoạn và tầm mắt lại không thua gì nam nhi.
Từ trình độ nào đó mà nói, nàng ta cũng giống như Long Cát công chúa, đều là dạng nữ cường nhân.
Lang Huyên mơ hồ nhận thấy, có lẽ Nhân tộc ngoại giới kia sẽ mang đến biến số xưa nay chưa từng có với Vạn Cổ Táng Thổ.
“Nghe nói thân phận của Nhân tộc ngoại giới kia là họ Quân, ngoài ra dung mạo có vẻ không tồi.” Tần Tiên Nhi nói.
“Họ Quân... Chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao?” Ánh mắt Lang Huyên hơi lập loè.
Tất nhiên nàng ta cũng biết được sự kiện hơn mười năm trước.
Nếu họ Quân là trùng hợp, vậy vì sao Đọa Vũ tộc lại kiêng kị như vậy.
“Chẳng lẽ là thật, người của nhất tộc kia lại tới Táng thổ?” Đôi môi đỏ của Lang Huyên khẽ lẩm bẩm.
Kết hợp với thái độ của Đọa Vũ tộc, nói không chừng Nhân tộc ngoại giới họ Quân kia chính là Quân gia đại náo Táng thổ năm đó.
“Khó trách Đọa Vũ tộc lại e dè.” Lang Huyên than nhẹ một tiếng.
Đổi lại là Tu La Ma Quốc gặp phải chuyện này thì cũng xử lý không tốt, sẽ cực kỳ khó giải quyết.
“Ngươi nói, thiên kiêu Quân gia kia rất tuấn tú sao?” Ánh mắt Lang Huyên lộ ra một tia hứng thú.
Tần Tiên Nhi khẽ gật đầu.
“Hừ, nam nhi trong Vạn Cổ Táng Thổ này đều là những tên xấu xí làm từ bùn bẩn, nhìn thấy thôi đã khiến người ta buồn nôn, không dậy nổi chút hứng thú nào, không biết thiên kiêu Quân gia kia soái đến mức nào?” Lang Huyên nỉ non nói.
Thân là một trong những nữ tử đẹp nhất Vạn Cổ Táng Thổ, tầm mắt của Lang Huyên rất cao.
Nhưng ngặt nổi nàng ta chướng mắt hết những nam nhi cùng thế hệ với mình.
Cho dù là vị bá thể cổ đại đứng đầu Thập Tiểu Vương mạnh hơn cả nàng cũng thuộc về loại hình hùng tráng to lớn kia.
Hoàn toàn không chọc trúng đam mê của Lang Huyên.
Loại hình nàng ta thích chính là chó con tuấn tú.
Làn da trắng trẻo, dung mạo soái khí.
Là dạng sẽ bị nàng ta ch*ch khóc ấy.
Như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục của nàng ta.
“Ai, đáng tiếc, Thập Vương thịnh yến sắp bắt đầu, không có thời gian rồi.”
“Nếu không thì bản công chúa thật muốn đi đến Âm Minh vực nhìn xem rốt cục vị thiên kiêu Quân gia kia phù hợp khẩu vị của bản công chúa không.” Lang Huyên rất đáng tiếc mà nói.
Tần Tiên Nhi nửa quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, không rên một tiếng.
Lúc này Lang Huyên mới chú ý tới.
Nàng ta nheo mắt lại, hiện lên một tia mị hoặc yêu dị, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ và nói: “Tiên Nhi, ngươi ghen tị sao?”
“A... Không có.” Tần Tiên Nhi cúi đầu càng thấp.
Bắt đầu từ khi ý thức ra đời, nàng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Lang Huyên.
Có vô số thiên kiêu nam tính đều muốn theo đuổi Lang Huyên, nhưng lại bị Lang Huyên bỏ như giày rách.
Trong mắt nàng, thiên kiêu nam tính trên Táng thổ đều xấu xí như làm từ bùn, vừa ngu lại xấu, nhìn thôi cũng đã thấy ghê tởm.
Ngược lại Lang Huyên rất yêu thương chiếu cố Tần Tiên Nhi.
Thậm chí Tần Tiên Nhi cảm thấy, có lẽ Lang Huyên không thích nam nhân.
Nhưng hiện tại, Tần Tiên Nhi đã hiểu, Lang Huyên không phải không thích, chỉ là ánh mắt quá cao, không gặp được ai vừa ý mà thôi.
“Yên tâm, sao bản công chúa có thể vứt bỏ người đáng yêu như Tiên Nhi kia chứ?”
Lang Huyên vươn một chiếc đùi xinh đẹp thon dài lên nâng cằm Tần Tiên Nhi, ánh mắt mê hoặc, mang theo ái muội.
“Công chúa điện hạ...” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Tiên Nhi lộ ra chút si mê ái mộ.
“Tiên Nhi, thay bản công chúa đi chọn lựa vài vị thánh vệ, để cùng ta tham gia Thập Vương thịnh yến.” Lang Huyên nói.
“Tiên Nhi tuân mệnh.” Tần Tiên Nhi nói.
Sau khi Tần Tiên Nhi rời đi, Lang Huyên nằm trên giường, tay ngọc nâng cằm, mắt lộ suy tư.
“Vì sao thiên kiêu Quân gia phải tới Táng thổ chứ, chẳng lẽ cũng là vì Táng Giới sắp sửa mở ra?”
Lang Huyên trầm tư, nhất thời cũng không tìm thấy đáp án.
Nói đến Minh Vương điện, trừ vị Thiên Minh Táng Hoàng danh chấn Táng thổ thực lực cực mạnh kia ra thì còn có thiên kiêu mạnh nhất Minh Vương điện, vị bá thể cổ đại trong truyền thuyết kia.
Nghe đồn vị bá thể này là tự mình bò ra từ vực sâu.
Khi bò ra tới, khí tức của hắn ta làm lay động toàn bộ Thiên Minh vực.
Hết chương 413.