Thần Tử Hoang Cổ

Chương 421

Chương 421 

 

 “Không, ta không chấp nhận hiện thực như vậy!” 

 “Sao Lang Huyên công chúa có thể nhìn trúng tiểu bạch kiểm kia!” 

 “Nhưng rốt cuộc tiểu bạch kiểm kia là ai mà thực lực lại mạnh như vậy?” 

 Ngoài cung, rất nhiều tiếng nghị luận đang vang lên. 

 Cuối cùng, đám sinh linh đi đến cùng Quân Tiêu Dao vẫn nói lỡ miệng, để lộ thân phận của Quân Tiêu Dao ra ngoài. 

 Lần này giống như nổ tung nồi, nhấc lên tiếng ồ lên ngập trời. 

 “Cái gì, tiểu bạch kiểm kia chính là thiên kiêu Quân gia đánh chết Đọa Vũ Thánh Tử ở Âm Minh vực sao?” 

 “Khó trách, nếu như vậy cũng giải thích được, trừ hắn ra còn có ai dám tùy tiện đánh chết Thi Hài Long Tộc Long Côn?” 

 “Nhưng khí tức trên người hắn là tử khí của sinh linh Táng thổ chúng ta?” 

 “Loại khí tức này cũng không phải không thể thay đổi bắt chước, lấy năng lực của thiên kiêu Quân gia, nói không chừng có phương pháp thì sao.” 

 Sau khi chân tướng bị vạch trần, toàn bộ hoàng đô của Tu La Ma Quốc đều là một mảnh ồ lên. 

 Chúng thiên kiêu Táng thổ đều không nghĩ tới, tiểu bạch kiểm kia chính là thiên kiêu Quân gia trong lời đồn. 

 Nghĩ đến bọn họ đã từng khiêu khích thiên kiêu Quân gia, rất nhiều sinh linh Táng thổ đều cảm giác nghĩ lại đã sợ. 

 Nếu Quân Tiêu Dao đại khai sát giới thì bọn họ đều đừng mong tồn tại. Nhưng kế tiếp, bọn họ lại phát hiện Quân Tiêu Dao cũng không trở về. 

 Nói cách khác, Quân Tiêu Dao được Lang Huyên dẫn vào tẩm cung tư nhân rồi không có ra nữa. 

 Chúng sinh linh trong lòng đều hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. 

 “Sao có thể phát triển nhanh như vậy?” 

 “Không, ta không tin, sao nữ thần của ta có thể bị một thiên kiêu ngoại lai ủi mất?” 

 “Sỉ nhục, đây là sỉ nhục của nam nhân Táng thổ chúng ta!” 

 Rất nhiều liếm cẩu đều kêu to, không muốn chấp nhận hiện thực máu chảy đầm đìa này. 

 Đám thiên kiêu Táng thổ bọn họ theo đuổi Lang Huyên lâu như vậy, kết quả Lang Huyên lại khinh thường nhìn lại bọn họ. 

 Hiện tại nàng ta lại ưu ái một thiên kiêu ngoại lai, thậm chí nguyện ý chủ động liếm lên. 

 Loại chênh lệch này quá lớn, làm bọn họ không muốn tin tưởng. 

 Một trong những nữ nhân đẹp nhất Táng thổ lại bị thiên kiêu ngoại lai ủi đi mất. 

 Chuyện này quả thực không khác gì sét đánh giữa trời quang đối với thiên kiêu Táng thổ. 

 Tin tức này cũng bắt đầu lan tuyền từ hoàng đô của Tu La Ma Quốc ra bên ngoài. 

 Bởi vì Lang Huyên có thanh danh rất lớn ở Vạn Cổ Táng Thổ, cho nên tin tức này cũng truyền đi cực kỳ nhanh, ngay lập tức, hầu như tất cả mọi người trong Táng thổ thập vực đều biết được chuyện này. 

 Long Hài vực, trên một ngọn núi cao bạch cốt. 

 Một nam tử đầu mọc long giác, sau lưng giương đôi cánh xương trắng hếu, trên mặt mang theo sát ý và lạnh lẽo cực độ. 

 “Thiên kiêu Quân gia kia quả thực đang tìm đường chết, cũng dám giết người của Thi Hài Long Tộc ta!” 

 Nam tử này tên là Long Tường, là thiên kiêu mạnh nhất đương đại của Thi Hài Long Tộc, một trong Thập Tiểu Vương. 

 Hơn nữa thực lực của gã cũng đứng ở vị trí thứ năm trong Thập Tiểu Vương, Đọa Vũ Thánh Tử không cách nào so được. 

 Quân Tiêu Dao không hề cố kỵ mà trực tiếp đánh chết Long Côn trước công chúng, điều này không khác gì khiêu khích và miệt thị đối với Thi Hài Long Tộc. 

 Ánh mắt Long Tường cực kỳ lãnh khốc, sát ý kia khiến cả thiên địa cũng biến sắc. 

 “Thập Vương thịnh yến, ta cũng hy vọng ngươi có thể tới, ta sẽ đích thân đòi lại món nợ của Long Côn!” Khí thế cả người Long Tường bùng nổ, tử minh chi khí quay cuồng, phía sau gã mơ hồ hình thành một hư ảnh cự long bạch cốt. 

 Mà nhận được tin tức không chỉ có Long Tường. 

 Các vương chuẩn bị dự tiệc còn lại đều đã nghe thấy tin này. 

 Trong một đầm lầy tràn ngập tử khí hư thối, có một nam tử thân người đuôi rắn xuất hiện. 

 Nghe thấy tin tức này, hắn ta ngửa mặt lên trời rít vang, phát ra tiếng gào rống phẫn nộ! 

 “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, Lang Huyên lại bị nam nhân khác chiếm hữu, không, Lang Huyên là của ta!” 

 Nam tử thân người đuôi rắn này vươn đôi tay che đầu, phát ra tiếng gào rống không cam lòng. 

 Hắn ta là thiên kiêu của Thôn Thiên Ma Mãng tộc, tên là Mặc Lăng, là một trong Thập Tiểu Vương, cũng là người theo đuổi trung thành của Lang Huyên. 

 Rắn có bản tính dâm dục nên Mặc Lăng điên cuồng ái mộ Lang Huyên, chỉ là Lang Huyên luôn tránh né hắn ta. 

 Mặc Lăng vốn định mượn lần Thập Vương thịnh yến này để hoàn toàn chinh phục Lang Huyên, để nàng trở thành nữ nhân của mình. 

 Ai ngờ nàng ta lại bị người khác cướp đi trước. 

 Điều khiến Mặc Lăng càng không thể chấp nhận chính là Lang Huyên còn chủ động đưa lên để người khác ủi mất. 

 Điều này làm Mặc Lăng phát điên, quả thực như muốn hóa rồ. 

 “Thiên kiêu Quân gia, ta muốn ngươi chết!” Trong cặp mắt rắn của Mặc Lăng lộ ra hung quang xưa nay chưa từng có! 

 Trên một dãy núi màu tím, có một sinh linh cả người tràn ngập sát khí ngập trời. 

 Sinh linh này có cái đầu là sói, trên đầu có cặp sừng trâu màu xám thật lớn, cả người trải rộng lân giáp đen nhánh, giữa những mảnh giáp mọc ra lông tóc huyết sắc. 

 Sau lưng sinh linh này còn có chín cái đuôi, sau mỗi một cái đuôi đều có một cái đầu hung thú, nhìn vô cùng hung thần ác sát. 

 Nếu Quân Tiêu Dao có ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc, sinh linh này cực kỳ tương tự với hung thú Thái Cổ Cửu U Ngao trong truyền thuyết. 

 Sinh linh Cửu U Ngao này cũng là một trong Thập Tiểu Vương, hơn nữa chiến lực rất mạnh. 

 “Hẳn huyết nhục của thiên kiêu Quân gia sẽ rất mỹ vị.” Sinh linh kia lẩm bẩm, trong mắt hiện lên hung quang! 

 Chuyện xảy ra ở hoàng đô của Tu La Ma Quốc đang lan truyền ồn ào huyên náo ra khắp Vạn Cổ Táng Thổ. 

 Quân Tiêu Dao không chỉ làm một vài thiên kiêu trong Thập Tiểu Vương bất mãn, càng khơi dậy phản cảm của rất nhiều sinh linh Táng thổ. 


 “Đúng vậy, có lẽ chúng ta không đối phó được hắn, nhưng trong Thập Tiểu Vương nhất định sẽ có người đánh bại hắn!” 

 “Đúng vậy, Thi Hài Long Tộc Long Tường, Thôn Thiên Ma Mãng tộc Mặc Lăng, còn có Cửu U Ngao nữa, họ đều mạnh hơn Đọa Vũ Thánh Tử rất nhiều, càng đừng nói còn có bá thể cổ đại của Minh Vương điện.” 

 “Dù thiên kiêu Quân gia kia mạnh đến mấy, chẳng lẽ còn có thể quét ngang tất cả thiên kiêu của Táng thổ thập vực chúng ta sao?” 

 Hết chương 421.

Bình Luận (0)
Comment