Chương 440
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được khen thưởng bảy sao, Cấm Tiên Thất Phong!”
Sau khi âm thanh của hệ thống vừa dứt thì từng luồng tin tức huyền ảo cũng tràn vào trong đầu Quân Tiêu Dao.
“Khen thưởng bảy sao!” Quân Tiêu Dao cũng hơi kinh hãi.
Khen thưởng bảy sao đã xem như rất cao.
Cho tới nay, khen thưởng đánh dấu tối cao của hắn cũng chỉ có tám sao mà thôi.
Còn về khen thưởng chín sao mười sao, Quân Tiêu Dao còn chưa từng đánh dấu được.
Hắn cũng thực chờ mong khen thưởng chín sao mười sao ngày sau sẽ là cái gì.
Nhưng khen thưởng bảy sao đã xem như rất cao.
Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao bắt đầu điều tra khen thưởng đánh dấu của mình.
Sau một hồi nghiên cứu, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia sáng.
Cấm Tiên Thất Phong này lại là thuật phong ấn hi hữu mà hiếm thấy!
Cấm Tiên Thất Phong không chỉ có khả năng trấn áp phong ấn mạnh mẽ tuyệt đối, mà nó còn có thể kết hợp với đại thế thiên địa, bày ra trận văn, bùng nổ uy năng gấp mười lần gấp trăm lần.
Loại thuật phong ấn khủng bố này đều là thủ đoạn hiếm thấy giống như miễn dịch pháp lực trước đó.
“Cấm Tiên Thất Phong có tất cả bảy lớp phong ấn, được coi là nếu cùng tung ra bảy lớp phong ấn thì có thể phong ấn cả Tiên.” Quân Tiêu Dao cảm thán.
Cấm Tiên Thất Phong này không hổ là khen thưởng bảy sao.
Bởi vì là khen thưởng đánh dấu, cho nên Quân Tiêu Dao không cần lĩnh ngộ mà có thể trực tiếp thi triển ra.
Chẳng qua lấy cảnh giới và năng lực hiện tại của hắn thì không có khả năng trực tiếp thi triển ra bảy lớp phong ấn hoàn chỉnh, nhưng cho dù chỉ là một hai lớp thì cũng xem như một thủ đoạn cực kỳ mạnh.
Dù sao Cấm Tiên Thất Phong không chỉ có riêng khả năng phong ấn, đồng thời còn có sức mạnh công sát trấn áp cường hãn.
“Trước có đại thần thông Lôi Đế, sau có Cấm Tiên Thất Phong, chuyến đi này cũng không tệ.” Quân Tiêu Dao thỏa mãn trong lòng.
Thủ đoạn át chủ bài của hắn gia tăng rất nhiều, có trợ giúp lớn với đợt tranh bá trong thế giới Tiên Cổ sau này.
Hiện giờ, Quân Tiêu Dao cũng không thể cẩn thận tìm tòi nghiên cứu về Cấm Tiên Thất Phong.
Mà là quét mắt về phía mộ địa Vạn Linh này.
Trước khi tiến vào nơi này, Quân Tiêu Dao cũng từng tìm hiểu một ít tin tức về Táng Giới.
Hắn biết sâu trong Táng Giới có một mộ địa Vạn Linh.
Trong đó có một cái ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Quân Tiêu Dao phán đoán, có khả năng Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo sinh trưởng ở gần ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Phóng mắt nhìn lại, diện tích toàn bộ mộ địa Vạn Linh bao la vô biên, gần như không có điểm cuối.
Các loại hài cốt, mộ bia nằm tứ tung ngang dọc, ngã ngửa trong đó.
Quân Tiêu Dao còn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh phong bế nhàn nhạt, hình như mảnh mộ địa Vạn Linh này và toàn bộ Táng Giới đều đang bị phong ấn.
Quân Tiêu Dao bước vào mộ địa Vạn Linh, các loại sát trận tàn khuyết, nguyền rủa cổ xưa đều bị kích hoạt.
Còn có một bãi bùn có khả năng diệt sát cường giả Thánh Nhân Vương.
Quân Tiêu Dao lấy cổ giáp hộ thân mà Khương Đạo Hư ban cho ra.
Cổ giáp tuy cổ xưa, hơn nữa phủ kín vết rạn, nhưng khí tức nó tản mát ra lại thay Quân Tiêu Dao cách trở tất cả sát khí.
Quân Tiêu Dao có thể thản nhiên thong dong mà bước chậm trong đó.
Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao tiến vào mộ địa Vạn Linh.
Sâu trong mộ địa Vạn Linh, trong một huyệt động cổ xưa, có một bóng người dáng vẻ như tượng đất, cứ như đã ngồi xếp bằng từ xa xưa trong đó.
“Khí tức này là...” Trong bóng người tượng đất này truyền đến giọng nói vô cùng nghẹn ngào mà trầm thấp.
Cùng lúc đó, bên ngoài Táng Giới.
Nhìn bóng người thản nhiên thong dong cất bước trong mộ địa Vạn Linh kia, tất cả sinh linh Táng thổ đều cứng họng.
“Không hổ là thiên kiêu có bối cảnh hùng hậu, chỉ bộ cổ giáp này thôi thì trong toàn bộ Táng thổ cũng không có ai làm gì được hắn.”
“Vậy vì sao trước đó khi thiên kiêu Quân gia đối chiến với Thập Tiểu Vương thì lại không sử dụng.”
“Hỏi vô nghĩa, ngươi giẫm chết một con kiến còn phải dùng đao chém à?”
“Cũng đúng, khó trách thiên kiêu Quân gia luôn lộ vẻ mặt bình tĩnh như vậy, thì ra là vì hắn căn bản không quan tâm đến bất cứ kẻ nào.”
Nhìn thấy hình ảnh chiếu ra Quân Tiêu Dao trên vòm trời, sinh linh ở đây đều đang nghị luận.
Rất nhiều sinh linh Táng thổ đều cảm thấy vô lực.
Bàn về thiên phú tu vi, họ không bằng Quân Tiêu Dao.
Bàn về bối cảnh thế lực, họ vẫn không bằng Quân Tiêu Dao.
Cũng khó trách trong mắt những sinh linh Táng thổ đó thì Quân Tiêu Dao có vẻ càn rỡ và không coi ai ra gì như vậy.
Đổi vị trí mà nghĩ thử, đứng ở lập trường tương đồng thì bọn họ sẽ càng thêm càn rỡ và không coi ai ra gì.
Ngay vào lúc chúng sinh linh nghị luận kịch liệt, một sinh linh Táng thổ bỗng chỉ vào hình ảnh và hô: “Chạm mặt, thiên kiêu Quân gia và Sở Thiên Bá chạm mặt!”
Sau một tiếng kinh hô, ánh mắt mọi người đều dán chặt lên quầng sáng trên vòm trời.
Trong mộ địa Vạn Linh, có một ao hồ diện tích vô cùng bao la bát ngát.
Toàn bộ nước trong ao hồ biện ra một dáng vẻ hỗn độn, dường như dung nhập cả ngân hà trên trời vào trong đó.
Mà trong cái ao còn có các loại cảnh tượng huyền ảo sinh ra.
Chúng Sinh Luân Hồi, sinh linh vạn vật, nhật nguyệt thay đổi, bốn mùa khô khốc.
Trong cái ao này như hiện hóa ra một dạng mỗi người một vẻ.
Đó là ao Chúng Sinh Luân Hồi!
Mà trong ao Chúng Sinh Luân Hồi, một bóng người đang ngồi xếp bằng trong đó, chính là Sở Thiên Bá!
“Ngươi...” Trong mắt Sở Thiên Bá hiện lên một ám mang.
Quân Tiêu Dao đặt đôi tay sau người, thần thái nhàn nhã như đang dạo bước trong hậu hoa viên nhà mình, căn bản không giống như đang đi lại trong nơi hung hiểm như mộ địa Vạn Linh.
“Muốn dựa vào ao Chúng Sinh Luân Hồi này để khôi phục nhục thân của mình à, ý tưởng này cũng tốt lắm.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt như nước.
Hết chương 440.