Chương 453
Bởi vậy, Khương Đạo Hư ban chuôi cổ kiếm tàn khuyết có chứa khí tức của Khương gia lão tổ cho Quân Tiêu Dao, bảo hắn mang theo bên người.
Loại pháp bảo hộ thân này không giống đế binh.
Đế binh cần người ta thúc giục mới có thể phát huy uy năng tương ứng.
Giống như mặc dù Quân Tiêu Dao mang theo Bàn Hoàng Kiếm, cũng không thể phát huy một phần vạn năng lực của nó vậy.
Nhưng loại pháp bảo cổ khí này thì khác, có thể tự động vận chuyển, không cần Quân Tiêu Dao thao túng thúc giục, cũng là át chủ bài bảo mệnh.
Hiện tại, quả nhiên chuôi cổ kiếm tàn khuyết này cũng phát huy tác dụng.
Vừa mới tung ra thì đã diệt sát một Chí Tôn.
Khắp nơi chấn động, quần hùng kinh sợ!
Quả thực Quân Tiêu Dao là một tên âm hiểm!
Cả Chí Tôn cũng thua trong tay hắn, nói ra ai dám tin?
“Quá khủng bố, cả Chí Tôn mà cũng dám tính kế, Thần Tử Quân Gia này quá ghê gớm!”
“Khó trách Thần Tử Quân Gia không sợ hãi như thế, Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, thì ra là có cậy vào này.”
“Nhưng hiện tại hắn đã tung ra đại sát khí đó, các Táng Hoàng khác đã có phòng bị, muốn giết thêm một vị Táng Hoàng gần như là không có khả năng.”
Cũng có sinh linh Táng thổ đã nhìn ra, Huyết Sát lão tổ chết chủ yếu là vì quá khinh địch, hoàn toàn không có phòng bị, cho nên mới bị Quân Tiêu Dao tính kế.
Các Táng Hoàng khác lại không phải ngốc, hiển nhiên sẽ không thiếu cảnh giác với Quân Tiêu Dao.
“Đừng kéo dài nữa, đồng loạt ra tay đi, bổn hoàng cũng không tin người này còn có thể lấy ra bao nhiêu sát khí như vậy.” Táng Hoàng của Thôn Thiên Ma Mãng tộclạnh lùng nói.
Nghe thấy Táng Hoàng của Thôn Thiên Ma Mãng tộc nói vậy, Quân Tiêu Dao lại cười.
Bên người hắn lại hiện ra một tòa cự tháp đồng thau loang lổ và một thần phù bảo hộ, đều tản mát ra dao động bất phàm.
Hai cổ khí này không thua kém cổ kiếm tàn khuyết và cổ giáp chút nào.
“Cái này...” Táng Hoàng của Thôn Thiên Ma Mãng tộc lập tức nghẹn họng, cả người đều khó chịu.
Trong mắt ông ta, Quân Tiêu Dao mới đạt tới tu vi Thần Hỏa Cảnh rõ ràng chỉ là con kiến mà thôi, nhưng ngặt nổi ông ta lại không thể dễ dàng làm gì được con kiến này.
Cảm giác này không biết nghẹn khuất đến mức nào.
“Các ngươi muốn giết bản Thần Tử, cứ việc tới, lui một bước coi như ta thua!” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, khí độ thản nhiên.
Tư thái này quả thực còn siêu nhiên và cao cao tại thượng hơn cả chúng Táng Hoàng Chí Tôn.
Nếu không phải tu vi chênh lệch quá lớn, thậm chí mọi người sẽ cho rằng, Quân Tiêu Dao mới là bên cường thế kia.
“Trâu bò, trừ trâu bò ra thì ta không tìm thấy từ nào khác để hình dung.” Một sinh linh Táng thổ ngơ ngác nói.
“Nếu đời này ta có thể kiêu ngạo một lần giống như Thần Tử Quân Gia, vậy cũng coi như không uổng kiếp này.” Rất nhiều sinh linh đều đang cảm thán.
Nói thật, tuy Quân Tiêu Dao đứng ở mặt đối lập của Táng thổ.
Nhưng đôi khi họ không thể không phục.
Khí độ của Quân Tiêu Dao quá siêu nhiên.
“Làm càn!”
Đám người Thiên Minh Táng Hoàng không làm ra vẻ nữa mà bắt đầu đánh thật.
Thiên Minh Táng Hoàng thò ra một tay, ma chưởng khủng bố hiện lên trong hư không, tựa như một màn trời đen nhánh đàn áp tới.
Táng Hoàng của Thôn Thiên Ma Mãng tộc cũng ra tay, một hư ảnh ma mãng vạn trượng hiện lên, muốn cắn nuốt Quân Tiêu Dao.
Còn có Thiên Chu Ma Tôn cũng thi triển ra đại thần thông, tám cánh tay vung ra, hư không bị đánh rách nát, hiện lên vô số cái khe khủng bố.
Tông chủ của Luyện Thi Tông thì thao túng thi hoàng, lập tức lao vút đến.
Còn về Long Hài Táng Hoàng thì bị A Cửu cuốn lấy.
Cửu U lão nhân đang chiến đấu với nữ Táng Hoàng quỷ diện.
La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng cũng bị nữ Táng Hoàng quỷ diện làm bị thương nặng, tạm thời không ra tay.
Từ đầu đến cuối, Tu La quốc chủ đều đang trong trạng thái đứng ngoài cuộc.
Ánh mắt Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc biến ảo hồi lâu, cuối cùng vẫn không ra tay, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Giờ phút này, tứ đại Táng Hoàng cùng ra tay, uy năng này quả thực không thể miêu tả.
Toàn bộ Táng Giới giống như sôi trào.
Nếu không phải hoàn cảnh của Táng Giới đặc thù, quy tắc thiên địa kiên cố thì có lẽ tứ đại Táng Hoàng đã đủ để xé rách thế giới này.
Đối mặt với thế công nghiền áp sôi trào giống như đại dương mênh mông này, Quân Tiêu Dao vẫn mặt không đổi sắc.
Các cổ khí như cổ kiếm tàn khuyết, đồng thau cự tháp, bảo hộ thần phù trước người hắn đều tự chủ phóng ra quang hoa, đồng dạng có khí tức ngập trời.
Cổ kiếm tàn khuyết kia là Khương Đạo Hư ban cho, mà đồng thau cự tháp và bảo hộ thần phù lại là vật hộ thân mà Thập Bát Tổ đã sớm cho hắn.
Tiếng vang đinh tai nhức óc trút xuống tứ phương, dao động pháp lực sinh mãnh gột rửa tứ phương.
Một vài sinh linh Táng thổ tu vi hơi yếu trực tiếp bị dư âm chấn động đến miệng phun máu tươi.
Mà Quân Tiêu Dao lại giống như đá ngầm trong sóng biển, bất động không suy suyển.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì cũng có thể nhìn ra, thân thể Quân Tiêu Dao đang hơi rung động.
Hiển nhiên, muốn chống đỡ sức mạnh này cũng không phải đơn giản như vậy.
Nếu không phải nhục thân của Quân Tiêu Dao mạnh đến biến thái, đổi lại là thiên kiêu khác thì chỉ sợ chỉ là dư sóng cũng có thể xé rách thân thể này.
“Ngươi còn có thể ngăn cản mấy chiêu chứ?” Ánh mắt Thiên Minh Táng Hoàng thật lạnh nhạt.
Khí tức kia không phải là tử minh chi khí, hiển nhiên không phải cường giả của Táng thổ phát ra.
“Hả? Đó là...”
Đồng tử của đám người Thiên Minh Táng Hoàng chợt co rụt lại!
Hết chương 453.