Thần Tử Hoang Cổ

Chương 456

Chương 456 

 

 Đao cương vạn trượng đảo qua trời cao, hư không trên đường chém vỡ vụn, tầng mây huyết sắc hỏng mất! 

 Các loại phù văn pháp tắc mang theo ma ý lạc ấn trong hư không, chém ngang ra theo đao cương! 

 Phanh! 

 Một đao giáng xuống, đám người Thiên Minh Táng Hoàng lại bị hất văng. 

 Đám người tông chủ của Luyện Thi Tông tu vi hơi yếu một vài còn há mồm hộc máu, thân thể như muốn vỡ vụn. 

 Lý Tín thấy thế thì bước một bước ra, trực tiếp đánh nứt hư không, lập tức bắn đến trước người tông chủ Luyện Thi Tông. 

 Nhìn thấy Lý Tín xuất hiện ở vị trí cách ba trượng trước người mình trong nháy mắt, tông chủ Luyện Thi Tông sợ đến mức hồn vía lên mây. Ông ta quanh năm làm bạn với thi thể, hiện giờ đã cảm nhận được tử vong chân chính. 

 “Chết!” 

 Lý Tín không nói hai lời, chỉ chém xuống một đao. 

 Đao cương huyết sắc đan xen với phù văn pháp tắc, trực tiếp chém tông chủ của Luyện Thi Tông thành hai mảnh! 

 Thân thể và cả nguyên thần đều bị diệt sát triệt triệt để để! 

 Cường giả Chí Tôn thứ hai ngã xuống! 

 Khắp nơi ồ lên, quần hùng kinh sợ! 

 Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin được cường giả Chí Tôn sẽ chết dễ dàng như thế? 

 Hơn nữa, đây đã là vị Chí Tôn thứ hai ngã xuống. 

 “Chẳng lẽ, hôm nay là ngày Táng Hoàng Táng thổ ta đẫm máu?” Một sinh linh Táng thổ thất thần nói. 

 “Đáng chết!” 

 Nhìn thấy tông chủ của Luyện Thi Tông ngã xuống, vẻ mặt đám người Thiên Chu Ma Tôn càng thêm âm trầm. 

 Mà bên kia, Cửu U lão nhân và Long Hài Táng Hoàng đang triền đấu với A Cửu và nữ Táng Hoàng quỷ diện thấy tình cảnh này thì sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm. 

 Trong mơ hồ, trong lòng bọn họ xuất hiện một chút hối hận. 

 Không nên xúc động lỗ mãng như thế! 

 “Đây là thực lực của Tiểu Thiên Tôn sao?” Tu La quốc chủ quan sát cuộc chiến ở bên ngoài cũng hít thật sâu một hơi. 

 Chí Tôn thất cảnh, một cảnh nhất trọng thiên, lời này quả nhiên không giả. 

 Trong mắt ông ta thì dưới Chí Tôn đều là con kiến. 

 Nhưng cường giả cấp bậc Thiên Tôn, đối đãi với những Chí Tôn bọn họ cũng chỉ như một vài con kiến khá lớn mà thôi. 

 Bên kia, Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc lại vô cùng may mắn trong lòng. 

 “Cũng may bổn hoàng nhịn xuống, không ra tay trả thù, nếu không thì...” 

 Nghĩ đến khả năng này, Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc lập tức lòng còn sợ hãi. 

 Quả nhiên, người có thể cẩu thì mới sống lâu dài được. 

 Còn về La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng trước đó bị nữ Táng Hoàng quỷ diện đánh bị thương nặng, khi nhìn thấy cục diện trước mắt cũng đã không còn chiến ý. 

 Bọn họ vốn xem như tương đối yếu trong chúng Táng Hoàng. 

 Hiện tại còn bị thương nặng. 

 Lựa chọn duy nhất trước mắt chính là đào tẩu. 

 Tuy rằng đối với Táng Hoàng mà nói, làm vậy không quá sáng rọi, nhưng cũng không có cách nào. 

 Hai Táng Hoàng nhìn nhau, xoay người muốn muốn phá vỡ hư không. 

 “Đi được sao?” Tiếng nói khẽ lạnh nhạt như ma thần truyền đến. 

 Một đao cương khủng bố trực tiếp quét ngang qua. 

 Ngay sau đó, hai tên Táng Hoàng cảm thấy bên hông đau xót. 

 Thân thể bọn họ trực tiếp bị chém thành hai mảnh. 

 Hơn nữa đao cương cũng đồng thời xâm nhập vào cơ thể bọn họ, ngũ tạng lục phủ và cả nguyên thần cũng bị đánh nát trong nháy mắt! 

 La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng ngã xuống! 

 Ầm ầm ầm! 

 Huyết vân chồng chất trên vòm trời, các loại phù văn huyết sắc lạc ấn trên hư không. 

 Đây là dị tượng khi Chí Tôn ngã xuống. 

 Đến tận bây giờ, Táng Giới đã ngã xuống tận bốn vị Táng Hoàng! 

 “Đừng giữ lại nữa, toàn lực ra tay, hắn không chịu được bao lâu nữa!” Thiên Minh Táng Hoàng quát lạnh một tiếng. 

 Ông ta cũng chú ý tới, hình như vết thương cũ trên người Lý Tín bắt đầu vỡ ra, chảy ra máu tươi. 

 Năm đó, Lý Tín theo Quân Vô Hối quét ngang Táng thổ, tất nhiên cũng gặp phải rất nhiều kình địch. 

 Bởi vậy cũng để lại một thân thương thế khủng bố. 

 Nếu không phải Lý Tín có thực lực cường đại, hơn nữa có được huyết mạch Thái Cổ ma thần, rất có thể ông ta sống không nổi đến hiện tại. 

 Mà giờ phút này, rất nhiều vết thương cũ trên người Lý Tín vỡ ra, hiển nhiên tình hình bất lợi với ông ta. 

 “Lý Tín, ngươi đừng cậy mạnh!” Phía chân trời, A Cửu triền đấu với Long Hài Táng Hoàng quát. 

 Đều là Thần Vương Bát Bộ Chúng, tất nhiên giữa bọn họ cũng có tình nghĩa chiến hữu. 

 “Tiền bối!” Quân Tiêu Dao thấy thế thì biến sắc. 

 Hắn tuyệt đối không muốn bộ hạ cũ của Quân Vô Hối ngã xuống trước mắt mình. 

 Quân Tiêu Dao sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. 

 “Thiếu chủ chớ lo lắng, đây là sứ mệnh của Lý Tín, bọn chúng dám gây bất lợi với thiếu chủ thì chắc chắn phải chết!” 

 Mái tóc đen của Lý Tín bay múa, giống như nhập ma. 

 Ma văn khủng bố lan tràn ra trên người ông ta. 

 “Ma Thần Biến!” 

 Lý Tín ngựa mặt lên trời thét dài, thúc giục huyết mạch Thái Cổ ma thần đến cùng cực! 

 Sau lưng ông ta mọc ra một đôi ma dực, trên người cũng ngưng tụ ra một bộ ma chi chiến khải. 

 Khí tức của Lý Tín không giảm mà còn thăng, lại đạt tới một độ cao mới! 

 Đám người Thiên Minh Táng Hoàng thấy tình cảnh này thì trái tim hoàn toàn lạnh giá. 

 Mặc kệ sau đó Lý Tín sẽ như thế nào, ít nhất hiện tại, tình cảnh của bọn họ chỉ có một chữ có thể hình dung. 

 Nguy! 

 Quân Vô Hối thân là Linh Hào Tự Liệt ngày xưa của Quân gia, Bạch Y Thần Vương. 

 Ông không chỉ có thiên tư tu vi đạt tới độ cao người thường không thể với tới. 

 Mà tầm mắt cũng hơn xa người thường. 

 Có thể được Quân Vô Hối nhìn trúng, thu làm một trong những Thần Vương Bát Bộ Chúng thì tất nhiên Lý Tín có chỗ đáng khen của riêng mình. 

 Huyết mạch Thái Cổ ma thần linh là yếu tố đầu tiên. 

 Càng quan trọng là sự trung thành và ý chí của Lý Tín làm Quân Vô Hối cực kỳ thưởng thức. 

 “Thiên Ma Thất Trảm, diệt thế chi đao!” 

 Một đao quang đen nhánh thâm thúy hiện lên, chừng vạn trượng chém ngang qua! 

 Đao này thật sự như muốn diệt thế, các loại đạo tắc hủy diệt hiện lên, như muốn đánh tan vạn dặm trời cao! 

 Hết chương 456. 

Bình Luận (0)
Comment