Chương 468
Cùng lúc đó, trong một đạo châu, một sơn động cổ xưa.
Một bóng hình xinh đẹp đang phá phong ấn lao ra. Đó là một nữ tử mặc váy áo hồng nhạt, dung mạo tinh xảo yêu mị, đôi mắt xinh đẹp đào hoa lưu chuyển sóng mắt, có mị thái hút hồn. Dáng người cũng thật ghê gớm, đường cong mê người.
Điều khiến người ta chú ý nhất là đằng sau cái mông nàng ta lại có sáu cái đuôi cáo lông xù, cực kỳ mềm mại. Nàng chính là thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, Bạch Mị Nhi.
Nghe đồn Thiên Hồ Tộc có được huyết mạch cửu vĩ yêu hồ thượng cổ.
Mà cửu vĩ yêu hồ chính là Thái Cổ hoàng tộc chí cường, nhưng không phải ở Hoang Thiên Tiên Vực, mà là Tiên Vực khác.
Tuy Thiên Hồ Tộc không phải Thái Cổ hoàng tộc, nhưng lại là Thái Cổ vương tộc đứng đầu, đủ để sánh vai với các chủng tộc như Cửu Đầu Sư Tử Tộc, Kim Sí Đại Bằng tộc.
“Cung nghênh thiên nữ xuất quan!” Vài thị nữ của Thiên Hồ Tộc tiến lên cung kính nói.
“Nô gia cảm nhận được khí tức của Ngạo Thiên ca ca, hắn cũng xuất quan.”
Trong mắt Bạch Mị Nhi hiện ra hình trái tim, một đôi tay ngọc che lại gương mặt của mình, trong mắt tỏa ra sự sùng bái và si mê cuồng nhiệt, thậm chí có cảm giác như bệnh kiều (1).
(1) Bệnh kiều: là kiểu bệnh tật tinh thần, người mắc bệnh này ôm chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng coi tình cảm này là động lực để sinh ra các loại trạng thái thần kinh – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, tổn thương người khác…
Các thị nữ của Thiên Hồ Tộc thấy tình cảnh như vậy cũng đã quá quen.
Dù sao lúc trước khi Bạch Mị Nhi bị nhốt trong một bí cảnh tuyệt địa. Vào thời khắc tuyệt vọng, là Long Ngạo Thiên xuất hiện, như chân mệnh thiên tử giáng thế, giải cứu nàng ta ra ngoài.
Thực lực cường đại, tư thế oai hùng đĩnh đạt và nụ cười tà mị ngang ngạnh kia hoàn toàn chinh phục Bạch Mị Nhi.
Từ đây, Bạch Mị Nhi đã điên cuồng thích Long Ngạo Thiên.
Nhưng bởi vì khi đó, Bạch Mị Nhi phải tu luyện công pháp đặc thù của Thiên Hồ Tộc, không thể phá thân xử nữ, cho nên cũng không có cử chỉ thân mật gì với Long Ngạo Thiên.
Mà hiện tại, công pháp của nàng đã thành công, cũng coi như được tự do. Bước tiếp theo chính là đi tìm Long Ngạo Thiên.
“Đúng rồi, trong khoảng thời gian ta bế quan, có chuyện gì xảy ra không?” Bạch Mị Nhi thuận miệng hỏi.
Thật ra thời gian nàng ta bế quan cũng không thua kém Long Ngạo Thiên bao nhiêu, cho nên nàng ta hoàn toàn không rõ chuyện về Quân Tiêu Dao lắm.
Thị nữ của Thiên Hồ Tộc lập tức thuật lại một loạt những chuyện đã xảy ra.
“Cái gì, đệ đệ của Ngạo Thiên ca ca bị Thần Tử Quân Gia kia giết?” Dung nhan Bạch Mị Nhi lạnh như băng sương.
Kẻ thù của Long Ngạo Thiên chính là kẻ địch của nàng ta.
“Ngươi nói Thần Tử Quân Gia kia có thể chiến thắng Ngạo Thiên ca ca ở mọi phương diện từ dung nhan, thiên phú, thực lực à? Sao có thể, Ngạo Thiên ca ca chính là nam nhân hoàn mỹ nhất.”
Nghe thấy một ít đánh giá của những thị nữ Thiên Hồ Tộc này đối với Quân Tiêu Dao, Bạch Mị Nhi không tin tưởng mấy.
Thiên Hồ Tộc là một chủng tộc vừa xem mặt, lại vừa xem thực lực.
Các nàng thích cường giả, mà cường giả càng soái thì các nàng càng thích.
Long Ngạo Thiên phù hợp thẩm mỹ của Thiên Hồ Tộc một cách hoàn mỹ, cộng thêm tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân nên tất nhiên Bạch Mị Nhi không thể tự kềm chế mà luân hãm.
Còn về Quân Tiêu Dao, nàng không biết, cũng không để bụng, càng sẽ không cảm thấy hứng thú. Cái gì mà trích tiên nhân, dung nhan tuyệt thế, nghe giống như là lời đồn đãi khoa trương mà thôi.
Sao trên đời này có người soái đến mức đó kia chứ?
Dù sao Bạch Mị Nhi cũng không tin.
“Chờ thế giới Tiên Cổ mở ra, nô gia nhất định phải phụ tá cho Ngạo Thiên ca ca.” Trong mắt Bạch Mị Nhi lộ ra si mê, còn phát ra tiếng cười khanh khách.
Mà bên kia, Long Ngạo Thiên cũng đi tới một núi non.
Kim sắc Long Cung lơ lửng trên một mảnh núi non, khí thế hùng hồn.
Long Ngạo Thiên trực tiếp bước vào.
Trong Long Cung, một bóng hình xinh đẹp tuyệt thế đang dựa vào long tọa, dường như đã sớm liệu được Long Ngạo Thiên sẽ đến.
Rốt cuộc song long trong tiên đoán của Tổ Long Sào cũng gặp mặt.
Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn lại, trong đôi mắt kim sắc cũng nhịn không được mà hiện lên một tia kinh diễm. Mặc dù hắn từng duyệt qua vô số nữ nhân, nhưng giờ phút này cũng kinh ngạc cảm thán, nữ tử trước mặt thật quá cao quý mỹ lệ.
Long Cát công chúa mặc một bộ tiên váy cung trang, lười biếng dựa vào long tọa hoàng kim, tóc đen như thác nước, trút xuống bên dưới, cung trang tiên váy không dính bụi trần.
Núi non no đủ, eo thon tinh tế, một đôi đùi đẹp thon dài tinh tế như sứ đang giao nhau, chân trần tuyết trắng, như tác phẩm nghệ thuật khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
Giờ phút này Long Cát công chúa không còn chật vật như trước đó khi đối chiến với Quân Tiêu Dao, nàng ta đã khôi phục sự kiêu căng cao quý cao cao tại thượng.
Đồng thời khí tức của nàng cũng dâng lên rất nhiều, có vẻ sâu không lường được, hơn xa trước đó.
Nhưng trong đầu nàng vẫn tràn đầy bóng dáng của Quân Tiêu Dao, sỉ nhục thua bởi Quân Tiêu Dao khắc sâu vào trái tim nàng.
Đặc biệt là Quân Tiêu Dao dẫm lên ngực nàng, nói câu ngươi chỉ xứng làm tọa kỵ kia, càng là sỉ nhục không cách nào xóa đi trong lòng Long Cát công chúa.
Mà sau khi Long Ngạo Thiên nhìn thấy Long Cát công chúa, trong lòng đã xác định, Long Cát công chúa sẽ là chính cung của hắn.
Còn chuyện Long Cát công chúa có nguyện ý hay không, Long Ngạo Thiên cũng không để ý, còn chưa có nữ nhân nào hắn muốn mà không chiếm được cả.
Trong đôi mắt cũng hiện lên một tia kinh dị.
Thiên phú thực lực của Long Ngạo Thiên thật sự vượt qua dự đoán của nàng, khiến nàng có chút bất ngờ.
Đặc biệt là sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Long Ngạo Thiên, thậm chí khiến vị Hậu duệ cổ Hoàng huyết mạch cao quý như nàng ta cũng kinh ngạc.
Hết chương 468.