Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 97

Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

+

Edit: Bilun

Hội trường nhà văn hóa hơi tối được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn trên cao.

Hai bộ Hán phục nam nữ truyền thống được đặt ở phía trước và đằng sau Thời Phi, đều là màu mận chín, so với sắc đỏ vui mừng, màu mận chín tăng thêm nhiều phần trang nghiêm. 

Ống tay áo nam to rộng được thêu rất nhiều lá tùng thủ công. Từng khóm, từng bụi, sinh động như thật, dùng tay chạm lên có cảm giác như thật sự bị lá tùng đâm vào lòng bàn tay.

Đường viền quần áo cũng được thêu lá tùng với kích cỡ khác nhau, xanh tươi ướt át, cành, lá, rễ rõ ràng.

Bộ Hán phục nữ truyền thống cũng được làm bằng vải màu mận chín, bên trên thêu hoa mai màu hồng phấn, từng cánh hoa đẹp đẽ nở rộ lại thanh lãnh, giống như có thể nhìn thấy trong mùa đông lạnh lẽo, những cành hoa mai sững sững trong tuyết không gục ngã.

Người dẫn chương trình hỏi: "Ngài Evey, hai bộ Hán phục này đều rất đẹp và mang không khí vui mừng, cá nhân tôi cảm thấy nếu lúc kết hôn có thể mặc bộ Hán phục đẹp đẽ như này, vậy đó chắc chắn là một hôn lễ vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm. Ngài có thể cho biết ý tưởng thiết kế hai bộ Hán phục này là gì không?"

Thời Phi tiếp nhận micro của người dẫn chương trình, nói: "Trước kia khi tôi đi du lịch, có đi ngang qua một sơn trại nhỏ, vừa lúc nhìn thấy một đám cưới, hầu hết các nơi khác đều chào đón cô dâu bằng một bó hoa tươi, nơi đó lại thích dùng lá tùng và quả tùng gói lại rồi trao cho cô dâu. Ngụ ý chính là sau khi kết hôn phải trải qua củi gạo mắm muối tương dấm trà, sẽ rất nhiều khó khăn, chỉ có kiên cường mạnh mẽ như cây tùng mới không sợ khó khăn, vợ chồng mới có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."

"Lúc ấy tôi liền cảm thấy hàm ý này rất tốt, lúc đó mới nghĩ ra ý tưởng thiết kế này." Thời Phi đứng trên sân khấu, nhìn fan hâm mộ ủng hộ mình dưới sân khấu, nói: "Tuế Hàn Tam Hữu tùng trúc mai, ba thứ này đều là quân tử trong tuyết. Bộ cho nam giới dùng cây tùng, bộ cho nữ đương nhiên phải đổi thành mai, tôi cảm thấy ý nghĩa của tùng và mai cũng có chút tương tự với Hán phục. Trong thời trang quần áo, Hán phục thuộc về số ít người dùng, nhưng có những người yêu thích Hán phục, không ngừng kiên trì với thứ mình thích, co dù thứ đó vẫn luôn không được người khác chấp thuận và thưởng thức, cũng vẫn luôn kiên trì, khiến cho văn hóa nước H chúng ta được truyền lưu. Tôi tin có bọn họ, một ngày nào đó văn hóa Hán phục có thể đi lên sân khấu quốc tế."

Mấy vị giám khảo liên tục gật đầu, cảm thấy Thời Phi nói rất hay.

Tuy mấy năm nay Hán phục phát triển hơn rất nhiều, đi trên đường cũng có thể nhìn thấy người không thích Hán phục mặc nó đi trên phố, những nó vẫn không thuộc về văn hóa chính thống. Trên sàn trình diễn thời trang quốc tế cũng không có một phần nào cho Hán phục, nhưng giống như Thời Phi nói, kiên trì mới có thể nhìn thấy hi vọng, đây là ý nghĩa của kế thừa văn hóa truyền thống.

Thời Phi lại tiếp tục giới thiệu hai bộ Hán phục nam nữ cách tân, so với hai bộ Hán phục truyền thống đoan trang nghiêm túc, hai bộ này có vẻ đáng yêu tinh nghịch hơn nhiều.

Bộ nam là vạt áo giao lãnh váy dài chít eo, thân trên màu xanh lam nhạt, thân dưới là màu xanh nước biển, ở giữa dùng dải lụa thêu hải ấu và sóng biển màu lam nhạt làm đai lưng.

Hải âu bay lượn trên mặt biển trầm tĩnh, cùng với những bọt sóng nhỏ, hình thành một phong cảnh tuyệt mỹ.

Bộ nữ là váy dài ngang ngực, có thêu hoa hồng màu hồng trên lớp lót và tay áo rộng, mọc giữa những cành cây xanh, khác với cách thêu trước đây, lần này Thời Phi sử dụng dải lụa để thêu.

Từng đóa hoa xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, giống như mỹ nhân vừa tắm xong, những chiếc lá xanh mướt bên dưới càng khiến cho những đóa hoa đó càng thêm diễm lệ nổi bật một cách lạ thường.

Váy dưới là một dải màu hồng và xanh, bên trên in những bông hoa hồng màu hồng, được làm bằng vải voan, trông nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, với mặt dây chuyền dài 9 mét, có thể tưởng tượng nếu đeo trên người và xoay tròn xung quanh, người mặc trông giống như một nàng tiên.

Kỹ năng thêu trên Hán phục của Thời Phi mặc kệ là thêu chỉ hay thêu dải lụa, kỹ thuật thêu đều xuất chúng hơn rất nhiều so với những nhà thiết kế của các công ty khác.

Ngày nay nhà thiết kế thời trang biết thêu kim chỉ cũng không có gì kỳ lạ, nhưng có thể thêu xuất sắc thì vẫn ít, đặc biệt là kỹ năng thành thục tốc độ vừa nhanh vừa ổn như Thời Phi.

Cho dù các nhà thiết kế của các công ty khác cũng có thể thêu thùa, không so sánh với Thời Phi thì không sao, vừa so sánh liền thấy khác biệt rõ ràng.

Mấy vị giám khảo cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên là vô cùng thưởng thức bốn khoản Hán phục của Thời Phi.

Mấy vị giám khảo tiến lên xem xét, liên tục gật đầu: "Kỹ thuật thêu và phối màu vô cùng tốt, đường kim đều đều, cảm giác phân lớp rất tốt, cực kỳ chân thực và ba chiều, các chi tiết của Hán phục cũng thực hiện vô cùng tốt....."

Thầy Thang Khắc, một trong các vị giám khảo, là một người yêu thích Hán phục, chẳng những thích Hán phục, mà ông còn rất hứng thú với nghệ thuật thêu truyền thống, khi nhìn thấy tác phẩm thêu của Thời Phi có chú tò mò hỏi: "Evey, tôi thấy tài nghệ thêu của bạn vô cùng thành thạo, thủ pháp và mũi kim vừa nhìn liền thấy đã luyện tập rất lâu, bạn đã học từ vị tú nương nào sao?"

Thời Phi: "Đúng là đã chuyên môn học tập, là một vị tú nương rất lợi hại."

Thầy Thang Khắc: "Có thể nói một chút là vị tú nương nào không?"

Thời Phi lắc lắc đầu nói: "Bà ấy không còn ở thế giới này nữa." Nói chính xác là không ở trên thế giới này.

Vẻ mặt Thang Khắc có chút tiếc nuối, áy náy nói: "Thật đáng tiếc, nhìn tốc độ của bạn tinh thông như vậy, sư phụ bạn sẽ vì thu được một người đồ đệ như bạn mà cảm thấy kiêu ngạo, có được tay nghề như này bạn nhất định đã chịu rất nhiều vất vả, chắc hẳn ngón tay bị đâm kim rất nhiều lần rồi đúng không?"

Thời Phi lại lắc đầu nói: "Không có đi, tôi nhớ lúc ấy hình như tôi học có hai tháng." Đối với cậu mà nói có một số việc đã xảy ra rất lâu rồi, đúng là dễ bị quên mất.

Khuôn mặt có chút nếp nhăn của Thang Khắc lộ ra nụ cười xấu hổ, tìm bậc thang cho mình nói: "Đã sớm nghe Evey vô cùng thông minh, quả nhiên như thế. Nhưng thêu thành thạo như vậy, ngày thường chắc là luyện tập không ít đúng không, có thiên phú còn chăm chỉ như vậy, quả nhiên là tấm gương tốt cho giới trẻ hiện nay."

Thời Phi lại lần nữa lắc đầu nói: "Cũng không phải, mấy năm gần đây có quá nhiều việc, tôi đã rất nhiều năm không luyện tập, cho nên vừa rồi tốc độ thêu mới chậm như vậy, thiếu chút nữa không kịp thời gian." Cậu chỉ tính tốc độ tay của mình thời kỳ đỉnh cao lúc trước, mà quên mất không luyện tập sẽ giảm xuống, thật sự thiếu chút nữa không kịp.

Nhìn xem, nói cái kiểu gì vậy?

Lúc ấy khi thêu, tay Thời Phi đã sắp xuất hiện tàn ảnh, còn nói đây là tốc độ chậm, nếu ở đây mà có tú nương thực sự, chẳng phải là sẽ cảm thấy rất kém cỏi hay sao.

Cho dù ban đầu tốc độ của cậu hơi chậm một chút, nhưng so với tốc độ bình thường của các tú nương cũng rất nhanh rồi.

Có vài người đúng là sinh ra để đả kích người khác.

Thầy Thang Khác há miệng thở d.ốc, mười ngón tay run run, cuối cùng chỉ vào Thời Phi nói: "Cậu đừng nói nữa."

Các vị giám khảo tụ lại bên nhau thương lượng một chút, thỉnh thoảng nhìn thấy giám khảo ngẩng đầu nhìn mọi người, vẻ mặt khó xử.

Bàn bạc khoảng 20 phút, cuối cùng cũng có kết quả.

Có rất nhiều công ty tham gia cuộc thi thiết kế Hán phục, ngoài giải thưởng sáng tạo, các giải thưởng Hán phục nam, nữ truyền thống sẽ trao cho ba người đứng đầu.

Hán phục nam nữ cách tân cũng chọn ra ba người đứng đầu.

Tổng cộng là 13 giải thưởng, sẽ có 4 tác phẩm giải nhất.

Sau khi mọi người nhìn thấy tác phẩm Hán phục của Thời Phi, đều cảm thấy khả năng mình giành được giải nhất là vô vọng, dù sao mặc kệ là phương diện thiết kế hay thêu thùa đều kém người ta.

Không ảnh hưởng để bọn họ mong chờ một chút.

Quả nhiên tới khi công bố, Evey đại diện cho Lan Liên Phương giành được giải nhất,vẫn tàn nhẫn giống như thường lệ, trực tiếp ôm đi bốn giải nhất, ngay cả miếng nước canh cũng không chia cho người khác.

Diệp Kiếm ngồi ở phía dưới, tức giận đến hàm răng cũng phải đau.

Lại như vậy, lại như vậy, mỗi lần chỉ cần có Lan Liên Phường tham gia, những công ty khác đừng mong giành được giải nhất.

Đáng được ăn mừng là lần này bọn họ giành được ba giải nhì, một giải ba, giải thưởng sáng tạo cũng bị bọn họ bắt lấy.

Mạnh hơn năm ngoái rất nhiều, có những thứ hạng này, đến lúc đó hẳn là có thể khiến công ty khởi tử hồi sinh.

Sau khi Thang Khắc tuyên bố giải thưởng xong, Thời Phi cầm mic nhìn thiết kế của Khỉ La Các, sau đó dừng ánh mắt trên người giám khảo Thang Khác hỏi: "Thầy Thang Khắc, có một chuyện tôi muốn hỏi, hiện tại hàng sơn trại cũng có thể tham gia thi đấu thiết kế sao?"

Một câu nói gây nên ngàn tầng sóng.

Sơn trại có nghĩa là bắt chước sao chép, trong giới Hán phục có rất nhiều thương nhân sẽ làm hàng nhái kiểu dáng, mà người yêu thích Hán phục rất chán ghét những người biết giả còn mua, càng thêm thống hận những người làm ra hàng nhái đó.

Tại một cuộc thi thiết kế có quy mô lớn như vậy, có người dám làm sơn trại?

[Phi ca có ý gì? Người tới tham gia thi đấu có người sao chép ý tưởng sao?]

[Trước khi Phi ca nói những lời này, ánh mắt nhìn về phía nhà thiết kế Lam Khôn của Khỉ La Các, không phải là anh ta chứ? Càng nghĩ càng thấy ớn.]

[Không thể nào, tôi còn cảm thấy hai bộ Hán phục kia khá đẹp, là người yêu thích Hán phục tôi còn muốn mua nó nữa, không ngờ là sao chép.]

[Sự việc còn chưa rõ ràng đâu, người ta còn chưa nói gì, mấy người đã tự mình làm Sherlock Holmes.]

[Là một người yêu thích Hán phục, hận nhất cái đám bán hàng nhái này, vì kiếm tiền mà sao chép ý tưởng của người khác.]

Vẻ mặt Diệp Kiếm hoảng loạn, hai tay siết chặt tới mức các khớp xương ngón tay đều trắng bệch, nhưng lúc này ống kính đang nhắm về phía Thời Phi và Lâm Khôn, không có ai chú ý tới gã.

Thang Khắc nghiêm túc hỏi: "Evey, hành vi sao chép đương nhiên không thể tham gia cuộc thi thiết kế, nếu thực sự có người làm việc như vậy trong cuộc thi này, cho dù có giành giải cũng sẽ bị thu lại. Hơn nữa tôi còn đại diện cho các vị giám khảo, truất quyền thi đấu của đối phương cả đời." Nói xong những lời này, Thang Khác lại nghiêm túc hỏi: "Nhưng Evey, tôi cũng hi vọng bạn hiểu rằng, ở trong trường hợp như này, cũng không cho phép có người nói nhăng nói cuội."

Ngụ ý chính là tiếp theo Thời Phi định nói gì, tốt nhất phải có chứng cứ thực tế, nếu chỉ là những lời nói suông, chắc chắn bọn họ cũng sẽ trừng phạt.

Thời Phi nhìn Lâm Khôn với ánh mắt kiên định, bàn tay với khớp xương rõ ràng chỉ về phía Lâm Khôn nói: "Người tôi muốn tố cáo chính là nhà thiết kế Lâm Khôn của Khỉ La Các, anh ta sao chép tác phẩm của người khác."

Lâm Khôn bên kia kịch liệt chớp mắt, đáy mắt lộ ra vô thố, theo bản năng phủ nhận: "Evey, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy."

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Kiếm bên kia, nhớ tới những gì Diệp Kiếm dặn dò và hứa hẹn trước lúc thi đấu, trong lòng yên tâm hơn không ít, che giấu lương tâm cắn rứt.

Không đời nào chuyện đó bị lộ được, đối với người đó cũng không có gì tốt.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment