Thần Tượng Nữ Phụ

Chương 81

''Thầy... thầy có thể đi chung với em tới lễ hội âm nhạc được không? Em còn dư một tấm vé nhưng không có ai đi...'' một cô gái điềm đạm, đáng yêu thẹn thùng đứng trước người thầm mến mộ bấy lâu, tuy cái cớ đó thật gượng ép, cô cũng biết trước kết quả, nhưng...

''Cảm ơn lời mời của em, chỉ tiếc tối nay thầy có việc phải làm rồi!'' Mạc Quân Nguyệt mỉm cười đáp lễ, hắn bắt đầu cảm thấy khá phiền phức trước sự quấy rầy của những người theo đuổi và tiếp cận hắn.

Mạc Quân Nguyệt tăng nhanh bước chân tới bãi đậu xe của mình, trầm lặng nhớ tới lời sinh viên kia nói.

Hôm nay là ngày Lộ Lộ biểu diễn sao?

Thật đáng tiếc khi Mạc Quân Nguyệt không thể xem được buổi biểu diễn đầu tiên của Lộ Lộ,... lúc đó hắn vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân.

Mạc Quân Nguyệt lấy trong túi quần một tấm vé vip SS, ghế ngồi cao cấp nhất chỉ dành cho những nhà đầu tư của lễ hội, dù có nhiều tiền cỡ nào cũng không mua được. Thứ này Mạc Quân Nguyệt lấy được cũng nhờ trấn lột một người bạn đầu tư trong showbiz, bất quá người kia cực kì hợp tác ngoan ngoãn dâng lên cho Mạc Quân Nguyệt. Vì vậy Mạc Quân Nguyệt cũng không cần tấm vé ghế thường của cô sinh viên kia.

Haizz... thật ghen tị với tên Đặng Hiểu Văn, có thể đứng bên cạnh Lộ Lộ mà không bị chán ghét, so với một đối thủ cạnh tranh như hắn thật sự khác biệt quá rõ ràng.

Mạc Quân Nguyệt thở dài, uể oải khởi động xe tới công viên nước Thủy Cung.

-------

Oan hồn nào đang khóc than vì số phận?

Mắt đổ huyết lệ, liệu có ai thương?

Một thân dã quỷ lang thang khắp trần thế;

Chỉ mong tìm một mảnh chân tình.

Tử lộ- con đường dẫn tới địa ngục u tối.

Mê lộ- con đường của hư ảo, vô thực.

Cô là một oan hồn vạn năm hóa thành dã quỷ, ngày ngày nhìn những linh hồn tội lỗi bị trừng phạt, siêu sinh, vòng luân hồi không ngừng lặp lại.

Địa ngục là một nơi thế nào ư?

Đáng sợ có thừa, u ám có đủ, tuyệt vọng cũng không thiếu, nhưng bây giờ tất cả đã quá nhàm chán rồi.

Thứ duy nhất để cô tiêu khiển chính là ngắm nhìn hoa bỉ ngạn, hay gọi là Mạn Châu Sa hoa hoặc U Linh hoa đều đúng cả. Bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, loài hoa đỏ rực màu chết chóc, cứ không ngừng sinh sôi, nảy nở dẫn đường cho những vong hồn buông xuôi theo số phận.

Người kia... rất yêu thích loài hoa này...

“Vì sao anh lại thích loại hoa hắc ám như vậy chứ?”

Người đàn ông mặc áo khoác trắng cầm ly cà phê nhấp một ngụm, quay sang mỉm cười với cô “Tại sao không? Màu sắc của nó thật xinh đẹp biết bao nhiêu? Nếu có thể, tôi nguyện xuống địa ngục để chiêm ngưỡng dung nhan của Bỉ Ngạn hoa thực thụ.””Oh? Vậy anh định từ bỏ theo đuổi Tà Uyển Như rồi sao? Mạc Quân Nguyệt trên vạn người lại muốn chết tới vậy...” cô nhếch môi cười chế giễu, rốt cuộc hắn có thứ gì lại khiến cô yêu một cách điên cuồng như vậy?

Hừ, cái gì gọi là chân ái chứ? Mạc Quân Nguyệt luôn miệng nói yêu Tà Uyển Như, vậy tại sao lại duy trì mối quan hệ bạn tình trong bóng tối với cô thế này? Ha ha, Tà Uyển Như cũng thật đáng thương! Nói không chừng bọn họ chỉ mê đắm cơ thể của cô ta mà thôi. Sau tất cả mọi chuyện, cô không còn tin tưởng thứ gì gọi là tình yêu nữa rồi.

“Câm miệng, cô đừng tưởng chỉ cần lên giường cùng tôi là có thể xen vào những chuyện khác, Phan Lộ Lộ.” Mạc Quân Nguyệt cười lạnh “Tốt nhất nên an phận một chút, tôi sẽ nương tay cho công ty Caret của gia đình cô, đừng nghĩ tới chuyện xuất hiện trước mắt Tà Uyển Như.

Mạc Quân Nguyệt, một tên ngựa đực vô sỉ, gian dối, đê tiện,... dù có nhiều từ thế nào cũng không thể bao quát hết tên cẩu nam nhân đó.

Cô hận tất cả mọi người, nhưng kẻ đáng ghét nhất vẫn là Mạc Quân Nguyệt.

Có lẽ... đây chính là cảm xúc vừa hận vừa yêu nhỉ?

Phan Lộ Lộ tự nhận mọi thứ trong cuộc đời của bản thân thật tầm thường, vô nghĩa, ngay cả thê thảm cũng chưa bằng một số oan hồn khác.

Nhưng mà... há gì cô phải chấp nhận mọi thứ chứ?

“Cô gái, ở địa ngục phục vụ lâu như vậy, Diêm Vương quyết định giúp cô trọng sinh thay đổi số phận...”

“Hừ, tôi không bao giờ muốn gặp lại đám người đó...” Lộ Lộ đôi mắt tràn ngập phẫn hận cùng tàn nhẫn “...nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho bọn họ được. Tội nghiệt tôi phải gánh chịu, bất hiếu với cha mẹ, thủ đoạn bị ổi,... mọi thứ nước bẩn hắt lên người tôi... Bọn họ dù có trải qua đều không thấm vào đâu, mà... họ cũng không thật sự yêu thích Tà Uyển Như.”

Lộ Lộ tràn ngập kiên định nói “Tôi muốn tìm một kẻ thế thân.”

Minh Nhạc Y, một người rất bình thường, phải không? Nhưng cô gái đó đã đủ ba yếu tố để Phan Lộ Lộ lựa chọn.

Một, xem qua tiểu thuyết ghi lại cuộc đời của Phan Lộ Lộ.

Hai, có một quan hệ với thế giới này, chính là một người gọi là Du Lãng Tuân- linh hồn đầu thai còn nguyên vẹn kí ức kiếp trước.

Ba là, Minh Nhạc Y rất giống Phan Lộ Lộ.

Về phần giống thứ gì? Cái đó sẽ nói sau.

Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn, Phan Lộ Lộ từ bên ngoài quan sát tất cả, như một chủ nhân chờ đợi thuộc hạ của mình ra chiêu.

“Cô thật sự khiến mọi thứ ngoài tầm kiểm soát của ta... thật thú vị.” Lộ Lộ mỉm cười khó lường, nhìn vào quang ảnh hiện lên 'bản thân' đang chờ bước ra sân khấu.

“Nhưng đám người kia... cô vẫn chưa trả thù được chỉ dựa vào Minh Nhạc Y.” một tử thần đứng bên cạnh tò mò nói.

“Sao lại không chứ? Ái tình là tất cả.” Phan Lộ Lộ chạm vào hoa bỉ ngạn đung đưa trước gió, nâng niu nó tựa như một vật trân quý nhất trên thế gian “Khiến cho họ yêu càng sâu thì càng tuyệt vọng. Dù kết quả là thế nào cũng đau khổ cả. Nếu Minh Nhạc Y giống Tà Uyển Như, chia năm xẻ bảy trái tim mình, ha ha, quá hoàn hảo, bất kì ai trong bọn họ cũng phải thống khổ vì một mối tình không trọn vẹn, thứ tình yêu đó đáng kinh tởm biết nhường nào, cô ta mà lựa cách đó thì tôi đã nhìn lầm bản chất của cô ta rồi.”Trên tất cả, Minh Nhạc Y chỉ mở lòng với Du Lãng Tuân. Lộ Lộ hạnh phúc trên nỗi đau khổ của Mạc Quân Nguyệt, tư vị mà cô chưa từng nếm qua ở kiếp trước.

Minh Nhạc Y, cô nghĩ mình đặc biệt sao?

Không, cô chỉ là một con cờ của tôi.

Không lâu nữa đâu, cô cũng phải chịu tai ương mà thôi!

Quá khứ, hiện tại, tương lai có thể thay đổi, nhưng kiếp nạn thì không.

Thân thể kia ngay từ khi sinh ra đã bị chú buộc mọi thứ.

Nếu có ngày tháng năm sinh... hiển nhiên cũng phải có ngày tháng năm chết.

Số phận mà người tên Phan Lộ Lộ buộc phải chết năm 23 tuổi, điều đó là không thể tránh khỏi.

Tôi thật tò mò nha, Minh Nhạc Y, cô sẽ chết theo cách như thế nào đây?

Bộ dạng vùng vẫy trước cái chết... chậc chậc, có lẽ tôi sẽ báo mộng cho cô một dịp khác.

Bây giờ cô cứ tiếp tục tận hưởng cuộc sống đi...

Khi còn có thể!

Tử thần trầm mặc lên tiếng “... So creepy.”

“Ngươi vừa nói cái gì đó?” Lộ lộ lườm mắt nhìn.

“... không có gì.”

Kết thúc quá rõ ràng rồi nha, Lộ Lộ, à không, Minh Nhạc Y sẽ chết không thể nghi ngờ, np hay 1×1 chỉ còn là hư vô, vì chẳng nam chủ nào có thể được bên cạnh Nhạc Y. Giống như lời của Lộ Lộ nguyên tác, mình không thích kết thúc np tí nào, ít nhất trong tác phẩm này, vì tình yêu phải xẻ năm xẻ bảy nửa vời, nhân vật Minh Nhạc Y biến thành một nữ chủ bánh bèo giả tạo. Nhưng nếu 1×1 thì lại tiếc nuối cho nam chủ khác, nên kết thúc này cũng không quá tệ (dù sao Minh Nhạc Y cũng đâu chết hoàn toàn).

Hưm... kiểu này tiết lộ kết thúc như vậy sẽ giảm lượt xem, nhưng mà mình đã quyết định hướng kết thúc này ngay từ đầu. He he, mình đã cảnh báo ở chương trước, không phải Happy ending cũng không quá Bad end. = ̄ω ̄=

Còn bốn năm nữa, sẽ tới thời khắc sinh tử đó, bật mí bí mật╮(╯▽╰)╭ (*¯︶¯*), Minh Nhạc Y sẽ để lại 'cục cưng' ở thế giới này, là nam chủ nào sẽ được hưởng đặc ân vậy nhỉ?

Tóm lại, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ nhiệt tình để truyện đạt tới 300k lượt xem, mình thật xúc động nha~ *tung bông*. Dù đang cuồng đam mỹ nhưng vẫn cố hoàn thành bộ này trước.
Bình Luận (0)
Comment