Thần Tượng Nữ Phụ

Chương 84.2

Gia đình nhỏ nhà họ Minh nằm ở trong khu dân cư bình dân, họ hòa nhập với mọi người, rất đỗi bình thường như bao gia đình khác.

Thành viên nhỏ nhất trong gia đình- Minh Nhạc Kha, cậu bé đáng yêu với gương mặt non nớt lúm đồng tiền, đôi mắt đen láy trong trẻo không nhiễm tạp chất cùng nụ cười tỏa nắng luôn rạng rỡ trên bờ môi nhỏ phiếm hồng. Bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé cầm một cây kem mát lạnh ngọt lịm, Minh Nhạc Kha vui vẻ cắn hết que kem mẹ cậu mua cho.

Trương Thảo Nhi mỉm cười đầy yêu thương xoa đầu con trai "Ăn từ từ thôi, coi chừng bị sâu răng bây giờ."

"Mẹ ơi, chị Y đâu rồi, con muốn chị ấy ăn chung." Minh Nhạc Kha hồn nhiên nói, một đứa trẻ 8 tuổi như cậu luôn khao khát tình yêu của chị ruột. Ba mẹ cậu rất tốt và nuông chiều cậu, nhưng không hiểu sao Minh Nhạc Kha luôn để ý tới sự hiện diện của chị hai, một người bị ba mẹ đối xử như vô hình trong nhà. Cậu không ỷ lại sự nuông chiều của ba mẹ mà coi thường Minh Nhạc Y, chị của cậu rất trầm tính, chưa bao giờ giành giật thứ gì với cậu, nếu không phải lúc cần thiết, chị ấy cũng không tình nguyện bắt chuyện và gần gũi với cậu.

Bề ngoài nhà họ Minh vô cùng hạnh phúc và ấm áp, nhưng Minh Nhạc Kha biết được, tình cảm đó rất nhiều mảnh vỡ, rất nhiều bí mật bị thời gian vùi lấp.

"Chị con đã ăn rồi, bây giờ nó đã sang nhà anh Tuân chơi." Trương Thảo Nhi gương mặt bớt đi mấy phần vui vẻ khi nói tới Minh Nhạc Y, đạm mạc trả lời với cậu.

"Lại là anh Tuân sao?" Minh Nhạc Kha buồn bực bĩu môi, cậu không thích bạn thân của chị hai, quá mức âm trầm và lập dị. Tại sao chị hai có thể quen biết một người như vậy chứ?

"Chị con lớn rồi, cần có không gian riêng tư, con cũng đừng làm nũng Nhạc Y nữa." Trương Thảo Nhi nắm tay con mình mỉm cười ôn hòa, lau đi vết dính kem trên miệng Minh Nhạc Kha.

"Con biết rồi." Minh Nhạc Kha ỉu xìu đáp, rõ ràng là ở chung một nhà nhưng số lần cậu gặp mặt chị hai chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay Minh Nhạc Y về nhà trễ hơn bình thường, vì lời mời của nhóm bạn cùng lớp. Nhóm nữ sinh có ước mơ trở thành thần tượng, với trưởng nhóm là Hồng Mơ. Bọn họ đã mời Minh Nhạc Y tới xem phòng luyện tập và ghi âm của nhóm. Thật không ngờ mọi người đã chuẩn bị dấn chân vào con đường showbiz, trong khi đó Minh Nhạc Y chỉ mải mê quanh anime, manga, học tập bình thường như bao học sinh khác.

Thật đáng ngưỡng mộ...

"Mọi người sẽ không phiền khi tớ đột nhiên tham gia nhóm như vậy chứ?" Minh Nhạc Y và nhóm nhạc chưa gần gũi nhau lâu, cùng lắm cũng chỉ mới trò chuyện xã giao "Nếu có thể, các cậu chỉ cần mua bản quyền các sáng tác của tớ là được, đâu nhất thiết phải..."

Đó luôn là điều mà Minh Nhạc Y đắn đó, cô đủ lý trí để hiểu được những việc mà nhóm nhạc này dành cho cô quá mức nhiệt tình.

"Tại sao không chứ? Cậu đánh giá quá thấp giá trị của bản thân rồi!" một nữ sinh lộ vẻ mặt khó tin nhìn Minh Nhạc Y, thoải mái giải thích cho cô "Làm thần tượng không nhất thiết phải là ngoại hình đẹp và giọng hát hay, hưm... thứ bọn tớ cảm nhận không thể nói bằng lời được. Nhạc Y khiến cho người khác cảm thấy rất gần gũi, thân thiện. Chỉ cần bài hát hay thì có thể bù đắp tất cả thôi! Đó không phải lý do mà mọi người thường lập nhóm nhạc sao? Bù đắp khuyết điểm cho nhau!"

Minh Nhạc Y rung động trước lời nói đó, cô chưa từng nghĩ tới việc này.

Bù đắp khuyết điểm cho nhau sao...

Có lẽ bọn họ nói đúng, làm thần tượng không nhất thiết phải có ngoại hình hay giọng hát xuất sắc.

Minh Nhạc Y không còn chần chừ, vui vẻ đồng ý "Được thôi, sau này mong mọi người chiếu cố."

"Tuyệt quá, chào mừng thành viên thứ năm của Moon."

Bốn cô gái của nhóm nhạc Moon vỗ tay nhiệt tình chào mừng thành viên mới, bọn họ tin tưởng rằng Minh Nhạc Y chính là vũ khí bén nhọn nhất cho con đường bước chân vào showbiz.

Mọi thứ diễn ra rất ổn thỏa, Minh Nhạc Y đã kể qua cho bạn trai của mình, cũng là người bạn thân từ thời cấp hai, Du Lãng Tuân, song thái độ của hắn khiến Minh Nhạc Y có chút hụt hẫng.

Du Lãng Tuân không hề thích việc Minh Nhạc Y trở thành thần tượng, mặc dù hắn biết rõ cô thích ca hát và biểu diễn.

Du Lãng Tuân đã thuyết phục Minh Nhạc Y, rằng trở thành thần tượng sẽ khiến cô tốn nhiều thời gian, bị ba mẹ ngăn cản, vả lại cô cũng không có ngoại hình đẹp. Hừ, là bạn trai sao lại cứ đả kích Minh Nhạc Y thế này?

Chỉ có một lời của Du Lãng Tuân khiến cô không thể chấp nhận được, nhóm Moon đang lợi dụng cô. Vì cái gì mà Du Lãng Tuân lại nghĩ như thế chứ?

Minh Nhạc Y đã rất kinh ngạc khi Du Lãng Tuân nghĩ như vậy, cô không nghĩ bất kì ai trong xã hội cũng xấu xa, dối trá như Du Lãng Tuân nói. Không những thế, mắt nhìn người của cô rất tốt.

"Kuro, cậu không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy." Minh Nhạc Y thở dài buồn bã.

Du Lãng Tuân không nói gì, im lặng nhìn Minh Nhạc Y một hồi lâu, tới cuối cùng, chẳng ai nói thêm câu nào. Đối với tính cách trầm lặng của Du Lãng Tuân, Minh Nhạc Y cũng lười so đo. Khác với những cặp tình nhân bình thường, họ lựa chọn chiến tranh lạnh thay vì ầm ĩ cãi nhau, nhưng bầu không khí đó càng ủ dột và khó chịu hơn.

Thời gian sẽ trả lời tất cả, không phải sao?

----

"Cậu cứ đi đón Nhạc Kha đi, tớ sẽ báo lại cho Hồng Mơ giúp cho." Du Lãng Tuân bình thản nhìn Minh Nhạc Y.

"Liệu có ổn không? Hôm nay bọn họ đã rủ tớ đi tới công ty để kí hợp đồng cơ mà." Minh Nhạc Y bồn chồn không thôi, cô không muốn lỡ hẹn với bọn họ, nhưng cũng không dám cãi lời của mẹ mình, tại sao mẹ cô lại bắt cô đi đón Minh Nhạc Kha vào ngày hôm nay chứ?

"Hồng Mơ sẽ thông cảm cho cậu thôi, Neko..." Du Lãng Tuân mỉm cười nhìn Minh Nhạc Y, biểu cảm của hắn khiến cô mê man không hiểu "...nếu bọn họ thật sự là bạn cậu."

"Haizz, đành vậy thôi. Tớ đi rước Nhạc Kha đây." Minh Nhạc Y ỉu xìu dắt xe đạp ra khỏi trường, trong lòng không ngừng lo lắng và mong đội. Nhóm Moon chắc chắn sẽ không phản bội lòng tin của cô, nhất định là như vậy!

Đi tới trước cổng trường tiểu học, Minh Nhạc Y nhận ra bóng dáng nhỏ bé đang vui mừng vẫy tay về phía cô. Minh Nhạc Kha tạm biệt bạn học, cười tươi đầy hồ hởi "Chị hai, hôm nay chị dẫn em đi trung tâm mua sắm nha, ở khu đồ ăn có mở bán bánh cá nhân đặc biệt phiên bản giới hạn đó. Chị đưa em đi tới đó nha?"

"..." Minh Nhạc Y nhìn vẻ mặt phấn khích đầy mong chờ của Minh Nhạc Kha, thở dài miễn cưỡng mỉm cười "Được rồi."

Minh Nhạc Y biết rõ, em trai mình có thể tự bắt taxi từ tiền tiêu vặt mà ba mẹ cho, cô không hiểu vì sao người em trai này lại thích quấn quýt lấy mình, không phải mẹ cô luôn huấn luyện cho Minh Nhạc Kha phải cách xa Minh Nhạc Y sao?

Haizz... dù sao đi nữa, Minh Nhạc Y không thể tự tiện từ chối 'thánh ý' của Minh Nhạc Kha, cô chỉ là một đứa con gái vô hình trong ngôi nhà mà thôi.

Minh Nhạc Kha ngồi ở ghế sau tim đập thình thịch nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Minh Nhạc Y, trong lòng nôn nao sợ phạm phải sai lầm, cậu lắp bắp cố gắng bắt chuyện với chị hai "Em... em thấy chị hai rất thích ca hát, chị muốn trở thành thần tượng đúng không?"

"Ừm, chị đang tính lập nhóm nhạc với một vài bạn học trên trường, chẳng bao lâu nữa sẽ ra album đầu tiên." Minh Nhạc Y ôn hòa đáp lại, chỉ cần nói chuyện gì liên quan tới sở thích, tâm trạng của cô sẽ tốt lên hẳn.

"Tuyệt quá! Vậy em sẽ ủng hộ chị 100%!!! Khi nào tới sinh nhật chị sáng tác một bài tặng em được không?" Minh Nhạc Kha đôi mắt lấp lánh như phản chiếu vầng tinh tú, nụ cười tỏa nắng kia bỗng nhiên sưởi ấm trái tim sứt mẻ của Minh Nhạc Y.

"Nhạc Kha..." Minh Nhạc Y hơi sững sờ trước lời đề nghị của Minh Nhạc Kha, nhưng lần này, cô vẫn không từ chối. Một lời đề nghị đáng yêu của em trai, sao cô có thể làm tổn thương nó chứ?

Minh Nhạc Y chớp mắt, "Ok, chị sẽ dùng hết tài năng của mình để sáng tác tặng em."

Minh Nhạc Y không hề biết được, Du Lãng Tuân đã che dấu một bí mật, suốt quãng thời gian còn lại, vĩnh viễn tới khi hắn rời khỏi nơi này và đón nhận sinh mệnh mới.

Một bí mật chôn vùi dưới lớp đất ẩm ướt của thời gian.

Cơn gió lạnh lẽo cuối mùa thu, tiếng xào xạc của những chiếc lá vàng khiến cho tâm tình của Du Lãng Tuân bình tĩnh trở lại.

Đây sẽ là quyết định của hắn, cho dù... Minh Nhạc Y có phát hiện ra và chia tay với hắn đi chăng nữa, hắn vẫn không bao giờ hối hận.

''Hả? Cậu không phải là bạn trai của Nhạc Y sao? Cô ấy đâu rồi?'' Hồng Mơ kinh ngạc trước sự xuất hiện của Du Lãng Tuân, quay qua quay lại tìm bóng dáng của Minh Nhạc Y nhưng chẳng thấy đâu.

''Tôi muốn mấy người cách xa Nhạc Y ra, và loại cô ấy khỏi danh sách của nhóm Moon nữa.'' Du Lãng Tuân bình tĩnh nhìn Hồng Mơ và ba nữ sinh còn lại.

''Hả? Cậu lảm nhảm cái gì vậy? Đây là một trò đùa phải không?'' Tiểu Hồng- thành viên của nhóm Moon trợn mắt đến khó tin.

Hồng Mơ nhíu mày không vui nói''Tại sao bọn tôi phải làm theo ý của anh chứ? Đó là tương lai của Minh Nhạc Y, dù anh là bạn trai của cô ấy đi nữa cũng không có quyền xen vào.''

"Tôi biết cô sẽ nói như vậy." Du Lãng Tuân không quá ngạc nhiên trước câu trả lời của Hồng Mơ, tất cả mọi chuyện đều đúng theo dự đoán của hắn.

Loạt soạt.

Du Lãng Tuân lấy từ trong ba lô một xấp giấy tờ gì đó, bình tĩnh đưa về phía bốn cô gái, ánh mắt của hắn đầy sắc bén cùng tự tin, tựa như bọn họ chỉ là hòn sỏi ven đường. Hồng Mơ có chút hoảng hốt cùng hoang mang, từ khi nào ở trong lớp lại có một người lợi hại như vậy? Dù không biết Du Lãng Tuân có ý định gì, nhưng Hồng Mơ nhạy bén phát hiện, thiếu niên này không hề tầm thường chút nào.

"Cái gì?" Tiểu Hồng run cầm cập lên khi thấy những dòng chữ trên giấy tờ, nếu không phải đang đứng ở ngoài đường, cô thật sự muốn ngất đi vì sốc.

Giấy tờ phẫu thuật phá thai ở bệnh viện, ảnh chụp riêng tư với tình nhân, hút thuốc lá, đi chơi ở hộp đêm,... tất cả những sinh hoạt không mấy tốt đẹp của bốn cô gái đều ghi rất đầy đủ trên những giấy tờ mà Du Lãng Tuân đưa cho.

"Thằng khốn, mày dám theo dõi bọn tao?"

"Ghê tởm!!!"

"Tên ác quỷ!!!"

Du Lãng Tuân thờ ơ liếc nhìn bọn họ, thậm chí hắn còn lười phản ứng lại, Hồng Mơ là người duy nhất giữ được bình tĩnh, cô âm trầm nở nụ cười lạnh như ngộ nhận ra một thứ gì đó.

Ha ha, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra. Tất cả mọi người đều bị thiếu niên này lừa gạt, ngay cả Minh Nhạc Y cũng không ngoại lệ.

Du Lãng Tuân là một kẻ tàn nhẫn, ích kỷ, vô tình, giả dối và lạnh lẽo đến thấu xương.

Ai mà biết được, một học sinh trung học suốt ngày xem anime, manga và chui rúc trong góc phòng có thể làm ra loại chuyện này? Nếu sinh ra trong một hoàn cảnh khác, có lẽ kẻ đứng trước mặt cô còn làm ra nhiều loại chuyện khủng khiếp hơn nhiều.

"Anh làm tất cả mọi chuyện, vì muốn độc chiếm Nhạc Y sao? Thì ra từ trước tới giờ Minh Nhạc Y không thể kết bạn với ai, không phải vì tính cách hay lựa chọn của cô ấy, mà là nhờ ơn của anh cả. Từng bước một xóa tan nghi ngờ của mọi người, từng một hành động, một lời nói của anh khiến cho Nhạc Y bị cô lập." Hồng Mơ nắm chặt giấy tờ trong tay.

Đôi mắt của Du Lãng Tuân chợt tối đi, giọng nói mang theo uy hiếp và cảnh cáo "Đừng tự cho mình là chuyện gì cũng biết, cô nên bớt xem mấy bộ phim thần tượng đi. Hừ, chỉ cần tôi đưa xấp tài liệu này cho công ty đại diện, các cô đừng nghĩ tới việc hát hò, ngay cả tới trường cũng không ngước mặt lên nổi."

"Hồng Mơ, chúng ta... chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Bích Ly nước mắt lã chã lem cả lớp trang điểm, cúi thấp đầu chẳng dám nhìn mặt Du Lãng Tuân.

"..." Hồng Mơ cực kì không tình nguyện quyết định, cô không thể vì một người bạn mới quen mà hi sinh cả nhóm được.

Du Lãng Tuân, không phải là người nên đắc tội.

"Tôi sẽ khiến Nhạc Y hiểu lầm, mang bài hát của cô ấy ra công chúng dưới cái tên Moon, như vậy là được chứ gì?"

"Được, nhớ kỹ lấy lời cô nói. Và còn..." Du Lãng Tuân đội nón áo khoác lên đầu, mỉm cười nhợt nhạt "Các cô hãy giữ bí mật này mang xuống mồ chôn đi."

Hắn làm việc này vì tốt cho Minh Nhạc Y, đám nữ sinh đó không nên thân cận với Neko của hắn.

Cô ấy sẽ bị tổn thương vì thế giới showbiz đầy thủ đoạn đó, và sẽ rời xa khỏi thế giới của hắn.

Vì vậy, Du Lãng Tuân phải bẻ gãy ước mơ đó, ước mơ của Minh Nhạc Y... bằng chính đôi tay của mình.
Bình Luận (0)
Comment