Thần Võ Thiên Đế

Chương 102

Hứa tiễn sư cất kỹ đan dược, nói với Lục Vũ: “Mấy ngày nữa trung viện sẽ mở nhiệm vụ, ngươi có thể lưu ý một cái.”

“Nhiệm vụ? Liên quan đến hậu sơn?”

Lục Vũ nghĩ đến Tề viện trưởng, nghĩ đến Hắc Vĩ hồ.

Hứa tiễn sư ừ một tiếng, không nói nhiều.

Đệ tử chân truyền tu luyện mấu chốt phải dựa vào tự thân.

Võ sư phân tổ chỉ phụ trách kiểm tra mỗi ba tháng một lần, ngẫu nhiên có chỗ nào không hiểu thì có thể thỉnh giáo võ sư.

Lục Vũ mới đến nên ít biết tình huống của nơi đây.

Cũng may mà quận chúa ở ngay sát vách, Tiểu Đóa giải thích cho một số tình huống của trung viện.

Buổi chiều, mặt trời chói chang.

Lục Vũ mời quận chúa và Tiểu Đóa đến để cảm tạ đối phương đã đứng ra bênh vực lẽ phải, đồng thời thỉnh giáo Tiểu Đóa một số chuyện của trung viện.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên một thân váy lục, da thịt trắng như tuyết tựa như một búp bê tinh xảo, hai mắt thanh tịnh hồn nhiên ngây thơ, thi thoảng sẽ nảy chút tính tình tựa như còn trẻ con.

Tiểu Đóa một thân váy tím, tú lệ xinh xắn hết sức hiểu chuyện, mặc dù nàng là đệ tử chân truyền nhưng nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ quận chúa.

“Đệ tử thượng viện không nhiều, rất nhiều người khả năng sẽ rời đi cho nên trung viện trở thành khu vực chủ yếu để tranh đoạt ở Thanh Sơn tông. Môn phái chiêu thu đệ tử chủ yếu ở tây bộ thất thành của đế quốc, cho nên đa phần các trưởng lão và võ sư ở tru viện hoặc là đến từ tây bộ thất thành hoặc bị họ thu mua, từ đó tạo nên quan hệ rắc rối phức tạp.”

“Thì ra là vậy.”

Lục Vũ thoáng tưởng tượng liền hiểu quan hệ bên trong.

Hậu sơn tuyệt mật chỉ có ở Thanh Sơn, chỉ khi chân chính đến cao tầng Thanh Sơn tông mới có cơ hội nắm giữ những thứ đó.

Những đệ tử được gọi là hạch tâm kia nếu như võ hồn lên Huyền cấp rồi cũng sẽ rời đi, mà lưu lại chính là cơ nghiệp ngàn năm Thanh Sơn tông.

“Nghe nói qua ít ngày nữa sẽ có một nhiệm vụ?”

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên nói: “Đến hậu sơn chơi đó mà, ngươi có đi hay không?”

Tiểu Đóa cười nói: “Đó cũng không phải là chơi, nghe nói là phải đi tìm một vật, còn cụ thể thế nào thì có trời mới biết được.”

Lục Vũ nói: “Có cơ hội ta sẽ đi xem. Trước mắt ta mới tới nên phải chăm chỉ tu luyện.”

Đỗ Tuyết Liên tựa hồ không có hứng thú với chuyện tu luyện, bĩu môi nói: “Các ngươi sao cứ luôn tu luyện thế nhỉ.”

Lục Vũ cười nói: “Chúng ta sao có thể so với ngươi được, ngươi học một biết mười còn chúng ta thì đần độn lắm.”

Đỗ Tuyết Liên cười duyên nói: “Ngươi tinh mắt thật đấy, ngay cả điểm này cũng có thể nhận ra.”

Tiểu Đóa hé miệng cười trộm, tiểu quận chúa này thật thích được người khác khen tặng.

“Tiểu thư nếu rảnh rỗi chi bằng dẫn hắn đi Tàng Kinh các dạo chơi đi, hắn mới tới nên còn chưa quen thuộc nơi này mà.”

Đỗ Tuyết Liên ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Chủ ý này không tệ, miễn cho đến lúc đó trưởng lão Tàng Kinh các lại không cho ngươi vào.”

Lục Vũ tự nhiên hứng khởi cảm kích khiến cho tiểu quận chúa cảm thấy hết sức đắc ý.

Nàng tình như tiểu hài tử, tung tăng không chịu ngồi yên nhưng lại khả ái ngây ngất lòng người.

“Ta trước đi thử một lần.”

Bên ngoài Tàng Kinh các, Lục Vũ thương lượng với tiểu quận chúa một chút, dự định đi thử một lần phản ứng của trưởng lão.

“Mới tới? Danh tự.”

“Lục Vũ.”

“A, Lục Vũ, cái gì? Nửa tháng sau lại đến.”

Lục Vũ hỏi: “Vì sao?”

Trưởng lão lạnh mặt, khẽ nói: “Mới tới ít ngày đã muốn đến Tàng Kinh các, trước cứ ở hơn nửa tháng cho thân quen đã hãy đến lại.”

Lục Vũ xem xét sắc mặt trưởng lão thì biết đối phương cố ý khiến mình khó xử.

Xem ra ở trung viện thật có người ở sau nhắm đến mình.

Lúc này quận chúa đi tới.

“Hạ trưởng lão nghiêm mặt không chào đón ta sao?”

Đừng nhìn tiểu quận chúa thường ngày ngây ngô đáng yêu nhưng nàng cũng có một chút uy nghi nghiêm túc đấy.

“Quận chúa tới ta sao dám không hoan nghênh được.”

Hạ trưởng lão một mặt mỉm cười, trong lòng khó chịu cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Quận chúa khẽ nói: “Cười dối trá như thế ngươi tưởng ta không nhìn ra được sao.”

Bước tới bên cạnh Lục Vũ, quận chúa nói: “Thất thần gì nữa, vào thôi.”

Lục Vũ cười khổ nói: “Trưởng lão không cho ta vào đấy.”

Quận chúa mắng: “Ngươi nghe hắn hay nghe ta hả?”

Lục Vũ nhìn trưởng lão, cười khan nói: “Điều này...”

Hạ trưởng lão một mặt phiền muộn, cười làm lành nói: “Đương nhiên nghe quận chúa, còn không mau vào đi.”

Tiểu Đóa hé miệng cười trộm, nhìn Lục Vũ và quận chúa phối hợp diễn kịch, cảm giác hai người diễn khá ăn ý.

Sau khi đi vào Tàng Kinh các, tiểu quận chúa nhịn không được cười to lên.

“Chơi vui, thật sự chơi vui thật. Lục Vũ, hôm nào chúng ta chuyển sang nơi khác, lại đi trêu người khác nhé.”

Lục Vũ tự nhiên là thuận theo tâm ý của tiểu quận chúa, miệng đáp ứng.

Tiểu Đóa giới thiệu cho Lục Vũ mọi thứ ở trong Tàng Kinh các.

“Bên kia là công pháp và hồn quyết, bên đây là võ kỹ, rất thích hợp cho Tụ Linh cảnh giới.”

Lục Vũ cẩn thận xem duyệt, công pháp nơi này chủ yếu dành cho thú võ hồn, xác thực không tệ lắm nhưng so ra còn kém Thốn Tâm Vạn Kình.

Hồn quyết thích hợp với tĩnh võ hồn thì Lục Vũ tìm được ba quyển, trong đó có một quyển tên là Hoa Hương Dẫn Điệp.

Hồn quyết này khác với Thảo Mộc Giai Binh ở chỗ có thể tăng hình tượng lẫn khí chất, không có tính công kích nhưng lại rất có mị lực.

Phương diện võ kỹ, bởi vì Tụ Linh cảnh khác với tôi thể, có thể phát huy ra một bộ phận uy lực của võ hồn cho nên chiêu thức biến hóa và vận dụng được nghiên cứu rất kỹ.

Lục Vũ lật khắp tất cả võ kỹ, có thể vừa mắt cũng chẳng được mấy quyển.

“Bạo Kích Thiên Trọng Phá! Thứ này tại sao không có ai tu luyện?”

Lục Vũ hiếu kỳ, Tiểu Đóa ở bên giải thích: “Thứ này chỉ có một chiêu, không có người luyện thành qua, các trưởng lão đều nói nó là tàn quyển, không được đầy đủ.”

Lục Vũ cẩn thận đọc, lần đầu tiên cảm giác không được lưu loát, lần thứ hai thì cảm thấy phức tạp, lần thứ ba thấy hỗn loạn, lần thứ tư thì trở nên mờ mịt.

“Hơi tà môn.”

Lục Vũ tự nhận ngộ tính không kém, đặc biệt là từ sau khi mở ra thiên mạch thì lực lĩnh ngộ của hắn đột nhiên tăng mạnh nên đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện không ngộ được võ kỹ này.

“Chọn nó vậy.”

Tiểu Đóa ngạc nhiên, nói: “Không thì chọn thêm một bản đi.”

Tiểu quận chúa nói: “Bản này cũng rất tốt.”

Dưới sự đề cử của hai nữ tử, Lục Vũ tuyển một bản Cuồng Phong Liệt Diễm quyền.

Trở lại chỗ ở, Lục Vũ bắt đầu tu luyện, cảnh giới của hắn sắp đột phá, vẻn vẻn một đêm liền đạt đến Tụ Linh nhị trọng.

Một khắc này, hỏa diễm mười màu trong đan điền biến to gấp đôi dẫn phát võ hồn dị biến, thảo hồn từ Hoàng cấp bát phẩm đột nhiên tăng trưởng thành Hoàng cấp cửu phẩm, đây là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Chuyện càng làm cho Lục Vũ bất ngờ là khi hắn đạt đến Tụ Linh nhị trọng thì đan điền linh chủng phát động Vạn Pháp Trì trên chiếc lá thứ ba của thảo hồn, nó tựa như từ trong ngủ mê thức tỉnh, phóng xuất ra một cỗ sức mạnh huyền diệu tác dụng lên trên quyển Bảo Kích Thiên Trọng Phá kia.

“Thứ gọi là thiên trọng, mười mạch tương tan. Một mạch trăm kình, có thể phá thương khung!”

Vạn Pháp Trì đang giải thích ảo diệu trong Bạo Kích Thiên Trọng Phá, cẩn thận thăm dò ra thâm ảo của võ kỹ để hiển hiện ra trước mắt Lục Vũ.

“Hóa ra chỉ có người mở được mười mạch mới có thể tu luyện Bạo Kích Thiên Trọng Phá này, chẳng trách từ xưa đến nay chưa từng có ai luyện thành. Một mạch trăm kình, có thể phá thương khung! Đây chẳng phải vừa vặn phù hợp với Thốn Tâm Vạn Kình của ta ư?”

Lục Vũ vừa mừng vừa sợ, bắt đầu chăm chú lĩnh ngộ, mượn nhờ Vạn Pháp Trì cẩn thận thăm dò, vẻn vẻn nửa ngày liền nắm giữ được sơ bộ.
Bình Luận (0)
Comment