Thần Võ Thiên Đế

Chương 116

Trương Nhược Dao vừa lưu ý tình huống chữa thương của Lục Vũ, vừa hồi tưởng lại sự huyền diệu của Phi Thiên Hỏa Điểu trên bức bích họa kia.

Võ hồn của Trương Nhược Dao lặng yên hiển hiện, trên cánh chim nhiều hơn một tia hồng quang tựa như hỏa diễm phù văn, trong hư không tỏa ra mùi khét.

Một tia huyền quang xuất hiện trên đầu võ hồn tiểu điểu của Trương Nhược Dao, đại biểu cho võ hồn của nàng đã đạt đến Huyền cấp nhất phẩm.

Chuyện này không thể bỏ qua công lao của Lục Vũ, nếu không nhờ Huyền Hồn thảo và ba viên thuốc kia thì Trương Nhược Dao không thể nào vững chắc võ hồn như hiện tại được.

Lúc Lục Vũ đạt đến Tụ Linh tứ trọng cảnh giới, thảo hồn hiện ra thì Trương Nhược Dao cảm ứng được, ánh mắt nàng nhìn lên chiếc lá thứ ba trên thảo hồn của hắn.

“Huyền cấp võ hồn! Hắn không ngờ lại...”

Trương Nhược Dao cực kỳ kinh ngạc nhưng lại xen lẫn một sự vui sướng không hiểu thấu, trong mắt dị sắc liên tục, miệng hé môi cười mê người.

Lục Vũ lúc này tâm vô tạp niệm, thân thể đang lặng yên phát sinh biến hóa.

Cảnh giới đề cao kéo theo võ hồn và linh chủng biến hóa, quan hệ giữa hai bên thân mật dẫn phát một loạt biến hóa khác.

Đầu tiên, trong đan điền, linh chủng hỏa diễm mười màu tiến thêm một bước lớn, bên trong ngọn lửa xuất hiện một đạo hỏa phù do mười tia tiểu tuyến tạo thành, nó phóng xuất ra ba động huyền diệu hoàn toàn khác trước đây.

Tiếp theo, ba chiếc lá cây của thảo hồn đều hiện ra huyền quang nhàn nhạt, tựa hồ đạt đến Huyền cấp nhất phẩm.

Vì sao lại là tựa hồ?

Bời vì tia huyền quang trên ba chiếc lá kia giờ đã biến mất.

Thứ ba, dưới lớp da thịt của Lục Vũ xuất hiện hai loại đường vân khác biệt, một loại đến từ Thốn Tâm Vạn Kình còn loại còn lại là đến từ Hắc Nguyệt quả, chúng hỗ trợ lẫn nhau biến hóa đến một cấp độ sâu hơn.

Thứ tư, thiên mạch lớn một một chút, hư ảnh Hắc Nguyệt phật bên trong cũng rõ hơn một chút.

Những biến hóa trên đều xuất hiện sau khi Lục Vũ đạt đến Tụ Linh tứ trọng, vừa rắc rối phức tạp vừa thần bí huyền diệu.

Khi tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng đến Thốn Tâm 924 kình thì Lục Vũ thức tỉnh.

“Ngươi làm gì mà nhìn ta ghê thế?”

Lục Vũ đứng dậy lập tức thấy Trương Nhược Dao đang nhìn chằm chằm mình đầy quái dị.

“Võ hồn của ngươi...”

Trương Nhược Dao khẽ nói.

Lục Vũ cười nói: “Kiểu như vượt qua phạm vi Hoàng cấp võ hồn.”

Trương Nhược Dao thoải mái cười một tiếng.

“Ngươi thật đúng là làm cho người ta nhìn không thấu đó.”

Lục Vũ cười cười, nói tránh đi: “Ta dẫn ngươi đi dạo chung quanh nhé.”

Mê cung rất lớn, Lục Vũ dẫn Trương Nhược Dao đi dạo, hướng dẫn nàng đi đến thông đạo tiến vào khu vực thứ ba.

“Bây giờ còn chưa hừng đông, lúc này ngươi chạy về khu thứ hai cùng đệ tử hạch tâm xuống núi, như thế Sở Tam Thu sẽ không dễ đoán ra được thân phận của ta.”

Trương Nhược Dao thanh nhã cười nói: “Yên tâm, ân nhân cứu mạng như ngươi ta sao có thể bán đứng được.”

Lục Vũ cười nói: “Ngươi đương nhiên sẽ không bán đứng ta, nhưng ngươi không cảm thấy là Sở Tam Thu vắt hết óc suy đoán cũng đoán không ra được, đó coi như là một loại trừng phạt, tươi sống tức chết hắn.”

Trương Nhược Dao sáng mắt, trợn nhìn Lục Vũ một chút, cười mắng: “Ngươi thật đủ giảo hoạt, phương pháp đó tốt lắm.”

Dưới bóng đêm, khu thứ ba, Lục Vũ đưa tiễn Trương Nhược Dao, một người ngồi trên đồng cỏ nhìn phương xa.

Bốn phía cỏ cây sinh phong, hoa hoa tác hưởng tựa như có thiên quân vạn mã.

“Thảo Mộc Giai Binh.”

Lục Vũ bắn người lên không tựa như chim bay, trực tiếp vượt qua khu thứ tư, tiến nhập khu thứ năm.

Trong rừng cuồng phong gào thét, yêu thú quấy nhiễu, toàn giật nảy mình.

Đây là Lục Vũ đang thi triển Thảo Mộc Giai Binh, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu dẫn động hoa cỏ cây cối chung quanh, tất cả đều bị Lục Vũ khống chế.

Có yêu thú phóng tới phía Lục Vũ nhưng không ngờ cây cối trước mắt di động theo tạo nên trận pháp vây khốn.

Dĩ vãng, Lục Vũ chỉ mượn nhờ Thảo Mộc chi lực để che dấu khí tức.

Còn đây là lần đầu tiên Lục Vũ vận dụng Thảo Mộc Giao Binh tiến hành công kích, hiệu quả lại cực kỳ tốt.

Trong quá trình này, Lục Vũ phát hiện diệu dụng của Tam Huyền Ngự Linh quyết, khống chế nó tương tự như khống chế Thảo Mộc Giao Binh.

Hai chữ "ngự linh" trong Tam Huyền Ngự Linh quyết có thâm ý khác, đó là khống chế mộc linh, thú linh và địa linh.

Mộc linh giả, hoa cỏ cây mây.

Thú linh giả, chim thú trùng cá.

Địa linh giả, sơn hà khoáng vật.

Tam huyền trong Tam Huyền Ngự Linh quyết tương ứng với tam linh, trước mắt Lục Vũ chỉ mới tu luyện đến cấp nhập môn nên chỉ có thể thoáng khống chế mộc linh.

Nhờ sở hữu tĩnh võ hồn nên hắn có được ưu thế rất lớn trong việc khống chế mộc linh, tuy nhiên sau này khi khống chế thú linh thì sợ sẽ bị thiệt thòi.

Lục Vũ tạm thời không nghĩ sâu xa, hắn đang cảm thụ biến hóa của bản thân, phát huy thỏa thích sở học của bản thân để kịch chiến với yêu thú trong rừng, chuyên chọn những yêu thú cấp ba.

Trước khi trời sáng, đệ tử hạch tâm thượng viện kết bạn xuống núi.

Lục Vũ ngồi trên tàng cây nhìn đỉnh núi, trong lòng đang suy nghĩ đến Dạ Vô Ảnh áo đen kia, rốt cục mọi chuyện kết thúc như thế nào, năm vị trưởng lão có thể làm gì hắn không?

Trên cổng thượng viện, Sở Tam Thu nhìn Trương Nhược Dao và một đám đệ tử hạch tâm trở về, trong lầm hận phát cuồng.

Ở trong chỗ di tích kia, Sở Tam Thu có thể không chút kiêng kỵ uy hiếp Trương Nhược Dao, nhưng ở tại Thanh Sơn tông thì hắn không có lá gan đó.

Mặc dù hắn có nhị thúc làm chỗ dựa nhưng không giữ chữ lý thì hắn không dám càn rỡ.

Trương Nhược Dao xa xa liếc mắt Sở Tam Thu một chút, thần sắc lạnh lùng nhưng không có nói toạc chuyện này ra, chỉ có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra.

Buổi chiều, Lục Vũ trở lại trung viện, chủ đề mà mọi người nghị luận đều là về Hắc Vĩ hồ.

Tối qua khu thứ hai rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao thượng viện lại không truyền ra chút tin tức nào.

Chuyện này rất kỳ quái nhưng Lục Vũ không còn hứng thú gì với hậu sơn nữa, hắn đã gặp hai bức thông huyền thạch tường rồi nên trước mắt hắn chỉ cần phải chăm chỉ tu luyện thôi.

Xuyên qua luyện võ trường, Lục Vũ bị người ngăn lại.

“Âu Tuấn, ngươi muốn làm gì?”

Lục Vũ tựa cười mà không phải cười, không có nửa điểm địch ý, giống như một lão bằng hữu.

Âu Tuấn xụ mặt, giọng căm hận nói: “Ngươi dám mượn tay trưởng lão chơi ta, ngươi cho rằng khoản nợ này ta sẽ cho qua như thế sao?”

Lục Vũ cười nói: “Sao nào, ngươi giết Từ Phàm rồi giờ còn muốn giết ta nữa hả?”

Âu Tuấn cả giận nói: “Ngươi im ngay, ta không giết Từ Phàm!”

Lục Vũ cười hắc hắc nói: “Nếu không phải thì sao ngươi không giải thích đi, hiện tại ai ai cũng nói là ngươi giết đấy.”

Âu Tuấn tức giận đến toàn thân run rẩy, hét ầm lên: “Là ngươi giá họa cho ta.”

Lục Vũ tỏ vẻ vô tội, nhún nhún vai nói: “Ta và ngươi không oán không cừu thì ta giá họa cho ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chút năng lực của ta có thể xử lý Từ Phàm được ư?”

Âu Tuấn cả giận: “Ngươi... ngươi... đừng hòng giảo biện. Tiểu tử ngươi cực kỳ âm hiểm, ai biết được ngươi có ở sau ám toán giết người hay không chứ?”

Lục Vũ cười ha ha nói: “Tại sao ngươi không đi cáo trạng trưởng lão rằng ta từng ám toán ngươi nhưng chẳng qua là không thành công thôi.”

Âu Tuấn tức giận đến phát điên, mắng: “Lục Vũ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Thi đấu tranh đoạt tốp năm chân truyền bảng sắp bắt đầu, không bằng ta cho ngươi một cơ hội?”

Lục Vũ mắt chất chứa sự khiêu khích.

Âu Tuấn sững sờ hỏi: “Ngươi dám tham gia?”

“Ngươi nếu không tin có thể chạy đi trước ghi danh giúp ta, đến lúc đó còn sợ ta chống chế sao?”

Giọng điệu khiêu khích kia của Lục Vũ khiến Âu Tuấn rất khó chịu, hắn oán hận nói: “Đừng phách lối, ta sẽ đi báo danh cho ngươi, đến lúc đó xem ta thu thập ngươi ra sao!”

“Ngoan, thật nghe lời.”

Lục Vũ nghênh ngang rời đi, để lại Âu Tuấn đứng đó tức giận đến phát điên.
Bình Luận (0)
Comment