Thần Võ Thiên Đế

Chương 121

Lý Ngũ bạo rống, phát huy thực lực Tụ Linh lục trọng tới cực hạn, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu là một con sơn miêu (*mèo rừng), giương nanh múa vuốt phun nuốt cuồng phong ngưng tụ thành một vòng xoáy, bao phủ lên người Lý Ngũ.

Trên nắm tay Lý Ngũ là thanh quang xoay tròn phun nuốt lực lượng cuồn cuộn chuyển động với tốc độ cao, ẩn chứa chấn, liệt, đạn, trùng.

Lý Ngũ dốc hết toàn lực ra một quyền này hiển nhiên là muốn thắng trong một chiêu, xuất kỳ bất ý.

Luận võ giao phong, chiêu thứ nhất phần lớn là thiêu thức mang tính thăm dò, sẽ không quá mãnh liệt.

Phương pháp của Lý Ngũ lại khác, chiêu thức nhất đã ra tay toàn lực, đây chính là chỗ thông minh của hắn.

Chỉ là Lý Ngũ không nghĩ tới Lục Vũ đặt mình trên chiến đài, thiêu đốt nhiệt huyết, chiến ý trong lồng ngực dâng cao, xông lên liền là Lạc Nhật quyền, đây cũng là một loại quyền pháp cứng đối cứng.

Lục Vũ tóc dài bay múa, võ hồn ẩn mà không hiện, khí thế nội liễm có khác biệt rõ ràng với Lý Ngũ hiển hiện võ hồn khi thế ngập trời.

Chỉnh thể Lý Ngũ là khí thế bàng bạc, nhân hồn hợp nhất, biểu hiện ra thực lực vốn có của cảnh giới này.

Chỉnh thể Lục Vũ là khí thế hơi yếu, nhưng nắm đấm kia như đỏ như mặc trời, che đi tất cả phong thái.

Công kích của song phương va vào nhau trong nháy mắt, quyển đấu quyền, lực so lực, lực đạo cương mãnh mạnh mẽ ngưng tụ tại một điểm ma sát, va chạm, khuếch tác, bạo tác và bùng nổ quang mang phát ra tiếng kêu chói tai, hóa thành sóng xung kích đáng sợ.

Trong sát na hai quyền chạm nhau, ánh mắt của Lý Ngũ và Lục Vũ cũng chạm vào nhau.

Trong đôi mắt của Lý Ngũ lộ ra mấy phần sốt ruột, còn Lục Vũ lại tràn đầy chiến ý.

OANH!

Tiếng vang lôi minh, lực bạt núi non.

Quyền kình cuồng bạo tồi khô lạp hủ (*bẻ gãy nghiền nát) chấn động khiến mỗi thớ thịt trên người Lục Vũ rung lên, co duỗi kéo căng, Bách Xuyên mạch trong cơ thể vừa thu vừa phóng, phối hợp với Nhu Cốt Thốn Kình và Thốn Tâm Vạn Kình, trong lúc hô hấp, thể nội thả cuồng kinh ra ngoài, phát động Bất diệt kim thân chấn vỡ sóng xung kích lan tới người.

Cũng trong thời gian đó, Lý Ngũ từ sốt ruột biết thành hoảng sợ, tay hắn truyền đến một cỗ lực lượng không thể chống đỡ khiến võ mạch trong cơ thể nứt ra, gãy tay, cả người không tự chủ được bay rớt ra ngoài, hét thảm thành tiếng, trong lòng toát lên nỗi tuyệt vọng không thể tin nổi.

Vì sao lại như thế, vì sao!

Hư không bạo hưởng, chiến đấu kết thúc.

Song phương một chiêu phân thắng bại, kết quả lại khiến vô số người ngạc nhiên!

Lục Vũ thắng, thắng chỉ bằng một chiêu, lại mãnh liệt hơn xa hai lần trước!

Cuồng phong rít gào khiến y phục Lục Vũ đong đưa, mái tóc dài phất phơ, khuông mặt tuấn tiếu cộng đôi mắt có thần phối hợp với ánh mắt sáng ngời có thần, cỗ chiến ý kia, ngạo khí kia phảng phất vĩnh viễn dừng lại ở tại thời khắc này!

Lục Vũ duy trì tư thế ra quyền, thân thể lui về sau vài bước, y phục toàn thân tung bay thẳng đến khi sóng xung kích tán đi, gió dừng người vắng, mọi người dưới đài mới lấy lại tinh thần, reo hò vang đội.

Lâm Phong cực kỳ kích động, lôi kéo các sư huynh Đan tông, thét lên ầm ĩ: “Thấy không, đây là lão đại ta, đơn giản đẹp trai ngây người!”

Quận chúa cũng đang hoan hô, Trương Nhược Dao thì nở nụ cười, Vân Nguyệt Nhi thì ngốc trệ, tâm tình phức tạp khó có thể tả nổi.

Phương Thanh Sơn thì lạnh lùng nhìn, Tần Vân lại hơi ngạc nhiên, không ngờ Lục Vũ thua hai cấp lại có thể thắng bằng một quyền, chiếc lực như thế thật là hót một tiếng kinh người!

“Nhìn không ra hắn cũng có chút năng lực đó!”

Khu đệ tử hạch tâm, Tiết Kim Long cười lạnh nhìn Lục Vũ trên đài.

Trước đây, thời điểm Lục Vũ thăm dò hắn thì hắn nói đối phương là sâu kiến.

Bây giờ Lục Vũ thắng liền ba trận, ngay cả thua hai cấp cũng một quyền bại địch, chuyện này ở trung viện tuyệt đối nổi tiếng.

Hoa Tuấn Vũ cười nói: “Lục Vũ cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng là đệ tử chân truyền, Lý Ngũ kia mặc dù là cảnh giới Tụ Linh lục trọng nhưng thực lực bình thường nên Lục Vũ thắng cũng chẳng có gì ghê gớm.”

Sở Tam Thu nhìn Lục Vũ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Lúc trước, trong lần tranh đoạt chiến đệ nhất nội môn, Sở Tam Thu từng tranh luận với Trương Nhược Dao về Lục Vũ nên luôn thấy đối phương ngứa mắt.

Bây giờ Lục Vũ thắng liền ba trận nên Sở Tam Thu càng thêm ngứa mắt hắn, hơn nữa còn là xem thường.

Về phía Thanh Sơn tông, chưởng môn Trương Vân Sơn khá hài lòng về màn biểu hiện của Lục Vũ, hỏi qua Lỗ viện trưởng tình huống của hắn.

“Mới đến chưa tới một tháng đã có biểu hiện như thế, có thể nói là thiên tài.”

Thạch viện trưởng của thượng viện nói: “Qua một thời gian, hắn trở thành đệ tử hạch tâm hẳn không có vấn đề.”

Hứa Tiễn Sư nhìn Lục Vũ, ánh mắt lộ ra ý cười.

Tiểu tử này lấy cảnh giới Tụ Linh tứ trọng thắng liền ba trận, sau đó có cơ hội khiêu chiến tốp năm không đây?”

Lục Vũ lui ra, tranh tài tiếp tục.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên hết sức cao hứng, phất tay gọi Lục Vũ đến cạnh mình, líu ríu liên tục.

Chưa tới nửa canh giờ, vòng thi đấu thứ ba đã kết thúc, cuộc chiến tranh đoạt tốp năm rốt cục cũng bắt đầu.

Lỗ viện trưởng hiện thân, mời mười bốn đệ tử chiến thắng lên đài.

“Các ngươi lấy được tư cách khiêu chiến, nếu như cảm thấy không có khả năng thắng thì có thể lựa chọn từ bỏ.”

Mười bốn người may mắn hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền có người từ bỏ tư cách khiêu chiến.

Hiển nhiên, những người thắng trận này mặc dù thực lực không yếu nhưng vẫn còn chênh lệch so với tốp năm chân truyền bảng.

“Chín người từ bỏ, năm người khiêu chiến, một tốp năm mới sẽ sinh ra trong số mười người các ngươi.”

Lục Vũ lựa chọn khiêu chiến, hắn chờ thời khắc này đã lâu, bây giờ rốt cục cũng đến.

“Tranh tài khai thác phương thức thủ lôi, mỗi người có hai cơ hội, người thành công thủ lôi đến cuối cùng chính là tốp năm chân truyền bảng năm nay, nhận được phần thưởng phong phú.”

“Hiện tại, trước hết mời năm đệ tử thủ lôi phát biểu, các ngươi ngoại trừ thủ lôi thì phải chăng cũng có dự định khiêu chiến?”

Với việc viện trưởng hỏi thăm, Tần Vân là người phát biểu đầu tiên.

“Ta muốn khiêu chiến Phương Thanh SƠn!”

Dứt lời, toàn trường oanh động, rất nhiều người đều nhìn Tần Vân, trước mắt hắn xếp hạng thứ ba, vậy mà muốn vượt qua hạng hai khiêu chiến hạng nhất, hắn nắm chắc thế sao?”

Tần Vân hăng hái, khí thế đề thăng, trong nháy mắt lộ ra lăng lệ và ngạo khí.

Phương Thanh Sơn cười lạnh, khinh thường nói: “Chỉ bằng ngươi? Lát nữa ta sẽ khiến ngươi thua không còn mặt mũi gặp ai.”

Phương Thanh Sơn luôn luôn kiêu căng, trong ngôn từ lộ ra sự khinh thường nhưng tự tin.

Lỗ viện trưởng hỏi: “Ba người các ngươi thì sao?”

Xếp hạng hai, bốn, năm đều không có phát biểu, bọn hắn chỉ muốn giữ vững thứ hạng trước mắt.

Lỗ viện trưởng nhìn năm người khiêu chiến, hỏi: “Mỗi người các ngươi muốn khiêu chiến ai?”

Trong năm người, có ba người lựa chọn khiêu chiến vị trí thứ năm, một người khiêu chiến vị trí thứ tư.

Lúc đến phiên Lục Vũ thì khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra ý cười lạnh lùng.

“Ta muốn khiêu chiến Tần Vân!”

Lời này dẫn phát bạo động.

“Lục Vũ muốn khiêu chiến Tần Vân, chuyện này quả thực quá ngoài dự đoán của mọi người.”

“Ngươi biết cái gì, Lục Vũ khiêu chiến Tần Vân chẳng phải là vì Vân Nguyệt Nhi à. Người ta là thanh mai trúc mã của Lục Vũ nhưng bị Tần Vân đoạt, bây giờ hắn tự nhiên phải đòi lại công đạo này.”

“Tần Vân có cảnh giới Tụ Linh lục trọng đỉnh phong, dám trắng trợn khiêu chiến Phương Thanh Sơn thì hiển nhiên hắn có sự tự tin nhất định. Mà bây giờ Lục Vũ chỉ mới là Tụ Linh tứ trọng, coi như trước đây hắn may mắn thắng ba trận liên tiếp thì trận này chắc chắc phải thua thôi.”

Tần Vân nhìn Lục Vũ, sát cơ tràn ngập trong mắt, đây chẳng phải là cơ hội mà hắn mong muốn ư?

“Khiêu chiến ta? Tốt, ta cho ngươi cơ hội!”

Tần Vân sảng khoái đáp ứng, nụ cười trên mặt âm trầm
Bình Luận (0)
Comment