Thần Võ Thiên Đế

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại viện Đan tông gần Võ tông, số lượng đệ tử xếp thứ hai từ dưới đếm lên, xếp đầu là Hồn tông.

(Đôi lời của người edit: Tổ cha tác giả, môn phái có bốn tông thì kêu đại Đan tông xếp ba, Hồn tông xếp chót đi, lại còn văn vẻ xếp hai từ dưới lên, xếp nhất từ dưới lên )

Ngoại viện tứ tông, Võ tông có số lượng nhiều nhất, tiếp theo là Tĩnh tông.

Chỗ cuốn hút của Đan tông là thuật luận đan, một phương thức phụ trợ võ đạo. Với những võ hồn không thiện chiến đấu, người sở hữu chúng có thể lựa chọn trở thành Luyện Đan sư.

Lần này Lục Vũ phế Chung Chân nên bị trọng tài phạt đi khổ dịch ở Đan tông, tức tức nhanh chóng truyền khắp ngoại viện, khiến rất nhiều người bàn tán.

Một bộ phận không nhỏ những đệ tử chỉ trỏ châm chọc khiêu sức sau lưng Lục Vũ, cho rằng kết cục của hắn sẽ rất thảm.

Lục Vũ không rảnh mà cũng chẳng cần phải quan tâm đến những lời đàm tiếu của đám đệ tử gió chiều nào ngã chiều nấy này.

Lục Vũ đi tới cổng Đan tông, sớm đã có người tiến đến mật báo.

Một tên đệ tử Đan tông khoảng mười bảy mười tám tuổi ngoẹo đầu nhìn Lục Vũ, nhếch môi trào phúng, cười khẩy nói: “Mới đến ngoại viện mười ngày đã bị phạt khổ dịch, ngươi coi như là người đầu tiên, đi thôi, theo ta tới đan phòng.”

Lục Vũ không nói gì, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười vang của rất nhiều đệ tử.

“Xem ra hắn thật sự chịu năm ngày khổ tu.”

“Ai bảo hắn phế Chung Chân làm chi, chờ Chung Lỗi về ta dám chắc hắn sẽ bị đánh chết tươi.”

Sau khi tiến vào Đan tông, Lục Vũ im lặng đi theo tên đệ tử Đan tông, thoáng lưu ý hoàn cảnh chung ý.

“Đan tông có quy củ của Đan tông, ngươi tới đây thì phải nghe theo mệnh lệch của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

Tên đệ tử Đan tông kia quay lại nhìn Lục Vũ, thần sắc kiêu căng nói: “Ta họ Hách, ngươi cứ gọi ta là Hách sư huynh.”

Lục Vũ ứng tiếng đáp Hách sư huynh, không chấp nhặt gì với đối phương.

“Đây là đan phòng, ngươi bị phạt tới đây, trước hết hãy bắt đầu từ việc nhặt cặn thuốc đi, trong này có chút dược liệu còn chưa được luyện hoàn toàn, ngươi cần phải dọn sạch chỗ này trước buổi trưa, tới lúc đó ta sẽ tới kiểm tra, nếu như không dọn sạch thì trưa đừng hòng ăn được cơm.”

Lục Vũ đứng ở cửa đan phòng, cặn thuốc chất một đống bên trong, một người dọn trong nửa ngày không thể nào sạch nổi, đối phương rõ ràng cố ý gây khó dễ Lục Vũ.

“Được rồi, vào đi, dọn cặn thuốc lại cho ta, mau!”

Âm thanh kia tựa như tiếng sét đánh, chấn kinh màng nhĩ của Lục Vũ.

Lục Vũ rù rì không thèm lên tiếng, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu sàng chọn dược liệu.

Hách sư huynh đứng ở cửa nhìn một hồi liền quay người rời đi, miệng cười âm hiểm nói: “Ta xem ngươi có mệt chết hay không, chọc tới Chung Lỗi thì ngươi chán sống rồi.”

Lục Vũ thoáng quay đầu nhìn bóng lưng của Hách sư huynh, trong lòng nhiều hơn một tia lãnh ý.

Trong một môn phái như Thanh Sơn tông, không có chỗ dựa, không có thực lực thì đừng nói là nổi danh, dù muốn thế cũng chưa chắc đã dễ dàng.

Tựa như Lục Vũ lần này, đánh thắng còn bị trách phạt, đây là đạo lý gì chứ?

Lục Vũ quay lại nhìn đống cặn thuốc trước mặt, cười lạnh nói: “Lãng phí tám thành dược liệu, ngoại viện Luyện Đan sư ở đây thật quá kém.”

Lục Vũ mở tiểu thảo chi nhãn, hai tay xàng qua xào lại, chỉ trong chốc lát đã nắm được một lượng lớn dược liệu.

“Thất Thốn Kim, Phi Thảo Tầm, Nham Đồng Mộc, những dược hiệu (vị thuốc) này mặc dù bình thường nhưng chỉ cần phối hợp thỏa đáng cũng có thể luyện ra đan dược tốt.”

Trong quá trình sàng lọc cặn thuốc, Lục Vũ lựa luôn một số dược liệu đặt ra một bên.

Với những tên đệ tử không hiểu dược lý, không biết luyện đan thì nhặt cặn thuốc là một quá trình tra tấn người.

Nhưng với một người tinh thông dược lý, giỏi luyện đan như Lục Vũ thì việc này chả phải chuyện khổ sai gì.

Một canh giờ, Lục Vũ liền làm xong hết thảy, cũng chọn được hai mươi ba dược tài (tài liệu luyện dược) từ trong đống cặn thuốc, lặng lẽ giấu vào trong tay áo.

Giữa trưa, Hách sư huynh xuất hiện, dẫn theo bốn sư đệ.

“Kiểm tra cả đi, nhớ kiểm tra cho kỹ đấy.”

Bốn sư đệ đồng thanh đáp: “Sư huynh yên tâm.”

Lục Vũ đứng ở một bên khẽ cúi đầu, né tránh ánh nhìn của Hách sư huynh.

Bốn tên đệ tử Đan tông kia thì tới ba tên phách lối mười phần, dùng chân đá mấy dược liệu mà Lục Vũ đã sàng lọc, mắng to: “Ngươi mù mắt à, bên kia, đó, chỗ đó nữa, ngươi có thấy gì không?”

Lục Vũ ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng ba người mới rồi đá số dược liệu mà hắn tỉ mỉ sàng ra vào lại trong đống cặn thuốc, rồi lại chỉ trích Lục Vũ, hiển nhiên là cố ý gây chuyện, muốn ức hiếp người.

Một tên đệ tử khác nhìn Hách sư huynh, chần chờ nói: “Sư huynh, chuyện này…”

Hách sư huynh mắng: “Chuyện gì mà chuyện, không cho hắn ăn cơm, lát nữa ngươi dẫn hắn đi chỉnh lý dược thảo.”

Tên đệ tử kia không dám lên tiếng, liếc mắt nhìn Lục Vũ ra hiệu cho hắn mau rời đi.

Lục Vũ lạnh lùng cười một tiếng, kiếp trước lúc hắn chưa nổi danh thì còn khổ hơn hiện tại gấp bội, mấy trò giấu đầu hở đuôi này sao qua nổi mắt hắn?

Hách sư huynh thực tế là cố tình khiêu khích, muốn bức Lục Vũ ra tay, như thế hắn mới có cớ chơi chết Lục Vũ.

Lục Vũ biết rõ chuyện này nên nhẫn nhịn, há có thể bị tiểu nhân tính toán?

“Trong phòng còn nhiều dược thảo chưa được phân loại, ngươi phân loại chúng cho tốt là được.”

Tên đệ tử Đan tông này lớn hơn Lục Vũ một tuổi, ngũ quan thanh tú nhưng mặt lại buồn hiu.

Lục Vũ nhìn hắn nhưng không nói gì, bắt đầu chỉnh lý dược thảo.

Người kia rời đi, một nén nhang sau lại quay lại.

“Ta có cái bánh bao, ngươi ăn đi cho đỡ đói.”

Lục Vũ sững sờ quay đầu nhìn tên đệ tử Đan tông này, nhưng không giang tay nhận chiếc bánh bao.

“Ngươi yên tâm, không có độc đâu.”

Tên đệ tử kia nhét chiếc bánh bao vào trong ngực Lục Vũ, bởi hai tay Lục Vũ đều là bùn.

“Sao lại cho ta ăn?”

Lục Vũ nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Lục Vũ sao lại không đề phòng cho được?

(Nghĩa của câu trên: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.)

“Ta đã nghe bọn họ nói đến chuyện của ngươi, buổi sáng trên lôi đài ngươi đã phế Chung Chân, đại ca của hắn là người nổi tiếng ở ngoại viện Võ tông nên rất nhiều người muốn lấy lòng hắn, Hách sư huynh cũng ở trong số đó cho nên huynh ấy mới bắt nạt ngươi.”

“Nếu ngươi đã biết thì tại sao còn cho ta ăn bánh bao?”

Tên đệ tử kia thoáng nhìn ra ngoài cửa phòng, hai hàng lông mày lộ ra một tia cảnh giác.

“Trước đây, một đồng hương của ta đi cùng ta tới Thanh Sông tông, kết quả ta tiến nhập Đan tông còn hắn tới Võ tông. Lúc đầu tư chất của hắn rất tốt, lại siêng năng chăm chỉ nên rất có hy vọng nổi danh tại Võ tông, nhưng ai ngờ được hắn lại bị Chung Chân đánh gãy tay gãy chân, rồi bị đuổi ra khỏi tông môn. Hôm nay ngươi phế Chung Chân coi như là thay ta trả thù cho người đồng hương này, vậy nên ta…”

Lục Vũ nghe đến đây, tia lãnh ý trong mắt lập tức biến mất.

“Ngươi ở Đan tông hẳn là vất vả lắm nhỉ?”

Tên đệ tử kia cười khổ: “Ta và đồng hương thân như huynh đệ, ta có thể đến được Thanh Sơn tông cũng là nhờ có quan hệ của hắn. Ngày đó hắn bị phế tay chân, ta từng đi tìm Chung Chân lý luận, kết quả bị đối phương nhục nhã. Cũng bởi thế nên các sư huynh đệ Đan tông bài xích ta, để ta làm những việc bẩn thỉu cực khổ nhất, trước đến giờ ta chưa từng được chút chỗ tốt nào cả.”

“Ngươi tên gì?”

“Lâm Phong.”

“Vậy tại sao ngươi không rời khỏi nơi này?”

Lâm Phong nói: “Ta muốn báo thù, ta muốn trở thành Luyện Đan sư. Dù ta không đánh lại Chung Chân nhưng chỉ cần ta trở thành Luyện Đan sư thì ta sẽ có cách giết chết hắn, báo thù cho huynh đệ của ta.”

Lâm Phong ánh mắt kiên định, trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ không hối hận.
Bình Luận (0)
Comment