Thần Võ Thiên Đế

Chương 49

Mấy ngàn đệ tử dưới đài càng nhiệt tình hơn, hô hoán tên Lục Vũ.

Số ít người một mặt đau lòng, bi ai thay Ngô Anh Kiệt, mà trong lòng Vân Nguyệt Nhi lại dâng lên tư vị khó nói nên lời.

Lục Vũ hăng hái ngạo nghễ đứng trên lôi đài, hai tròng mắt lạnh như băng tại thời khắc này tỏa ra mị lực vô tận.

Có lẽ cảnh giới của Lục Vũ chưa đủ cao, nhưng giờ khắc này bộ dáng trầm ổn sắc bén không sợ kia của hắn lại lay đậm thật sâu con tim mỗi thiếu nữ có mặt ở quảng trường.

Triệu Lục Vân đang điên cuồng gào to, phụ cận rất nhiều nữ đệ tử cuồng loạn si mê Lục Vũ.

Đây là một phần vinh quang, đủ để cho vô số người hâm mộ, nguyên vốn thuộc về Vân Nguyện Nhi nhưng đáng tiếc nàng lại tự tay vứt bỏ.

Lục Vũ trông về phía xa, chí khí ngút trời, một cơn gió khẽ ngang qua, tóc dài phất phơ dưới ánh mặt trời ánh lên quang huy óng ánh vàng.

Vân Nguyệt Nhi si ngốc, trong lòng buồn bực đau nhức không thôi, đây là đang hối hận ư?

Ngô Anh Kiệt bị mang đi, tranh tài tiếp tục.

Trận thứ hai, Lục Vũ một quyền đánh bay người khiêu chiến tôi thể tam trọng, đối phương sau khi ngã xuống thì trực tiếp hôn mê.

Đối thủ trong ba trận còn lại tương đối mạnh, đều là tôi thể tứ trọng cảnh giới, một người trong đó đã đạt tới tôi thể tứ trọng đỉnh phong, mang lại áp lực không nhỏ cho Lục Vũ.

Trận chiến kia, Lục Vũ lên tinh thần, Lạc Nhật quyền kết hợp Thốn Tâm Vạn Kình, song phương khí lực va chạm hơn mười chiêu, luyện cốt nhị trọng đỉnh phong cảnh giới quả thực không thể coi thường.

“Thốn Tâm Thập Kình!”

Lục Vũ thi triển Thốn Tâm Cửu Kình bảy lần liên tục, rốt cục đến lần thứ tám mới cưỡng ép đột phá, thăng hoa trong chiến đấu, luyện thành Thốn Tâm Thập Kình, dốc hết mười phần sức lực áp chế được đối thủ ở khía cạnh sức mạnh.

“Dịch Cốt Cầm Long Thủ!”

Người khiêu chiến kia không có cam lòng, thi triển ra võ kỹ mạnh nhất.

“Lạc Nhật Thu Phong Túy!”

Lục Vũ cũng không yếu thế, trực tiếp xoay mình bắn lên không trung, cả người ở trên cao nhìn xuống, lao vụt xuống.

Song phương trong nháy mắt giết tới cùng một chỗ, Cầm Long thủ đối chiến Thu Phong Túy, sóng xung kích chấn động khiến cả tòa lôi đài rung động kịch liệt, bức lui những đệ tử đứng gần đài ở bên dưới.

Lục Vũ xoay người bay sang một bên, mảng áo trước ngực nát tan, sau khi hạ xuống tóc dài xỏa xuống như thác nước mang một vẻ đẹp cuồng dã.

Người khiêu chiến xoay ngược người ra ngoài, trong miệng phun máu tươi, bề ngoài thì nhìn không thấy sao nhưng khí huyết trong nội phủ lại sôi trào, võ mạch trong cơ thể băng liệt, thương thế nghiêm trọng.

Một quyền này oanh động toàn trường, ngay cả viện trưởng cũng đứng phắt dậy, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Thi đấu khiêu chiến hai mươi lăm trận, Lục Vũ thắng toàn bộ, mỗi một người khiêu chiến đều trọng thương tàn tật, đây tuyệt đối là chuyện xảy ra đầu tiên từ trước đến nay ở hạ viện.

Trước đó có rất nhiều người xem thường Lục Vũ, nhìn hắn không thuận mắt, muốn xuất thủ thu thập hắn.

Bây giờ Lục Vũ tại hạ viện nhất chiến thành danh, những người không ưa hắn đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đương nhiên cũng có một số đệ tử nội môn cảnh giới cao coi thường Lục Vũ, dù sao thì hắn cũng chỉ mới là tôi thể nhị trọng, còn chênh lệch một khoảng cách khá xa với đệ tử ở Giáp khu.

“Lục Vũ thắng liên tiếp hai mươi lăm trận, nhận được cơ hội đến Bách Thú Huyết Trì tu luyện một thần, mặt khác ban thưởng thêm ba viên Dịch Huyết đan.”

Mạc trưởng lão lên đài, tuyên bố ban thưởng cho Lục Vũ.

Đệ tử bên dưới nhảy cẫng hoan hô, cao hứng thay cho Lục Vũ, cũng không thiếu một chút ánh mắt hâm mộ.

Lục Vũ biểu hiện điềm tĩnh, sau khi lĩnh thưởng xong liền lui xuống đài, nhưng lại bị một nhóm lớn nữ đệ tử vây khốn.

“Chào ngươi, ta tên là Triệu Lục Vân... ta là Diệp Tuệ... Tiểu Cầm... Hoài Ngọc...”

Thâm anh líu ríu bên tai không dứt, sự nhiệt tình này khiến Lục Vũ không chống đỡ được, phí hết sức lực mới thoát được thân.

Triệu Lục Vân trừng mắt nhìn bóng lưng Lục Vũ, khẽ nói: “Lục Vũ thối, bản cô nương chủ động truy hắn mà hắn lại không lĩnh tình.”

Bên cạnh, một nữ đệ tử cười nói: “Người ta là tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khứu vu sơn bất thị vân (*).”

(Trích từ hai câu thơ trong Ly tư (Xa nhớ) của Nguyên Chẩn. Dịch nghĩa: Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước; Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây. Câu này mang hàm nghĩa là khi biết đến người thì chỉ có người, không ai có thể thay thế. Ở trong truyện ám chỉ trong lòng Lục Vũ chỉ có Vân Nguyệt Nhi chứ không ai có thể thay thế được ấy.)

Phụ cận, đông đảo nữ đệ tử cười vang, đều theo bản năng quay đầu nhìn Vân Nguyệt Nhi chật vật rời đi.

“Các ngươi đoán xem nàng ta rốt cục là chưa quên được tình cũ hay là lòng đang hối hận?”

“Ta toán, phân nửa là nàng ta hối hận phát điên.”

“Khó nói, người ta hiện tại là cặp với chân truyền đệ tử đó... ha ha...”

Vân Nguyệt Nhi cảm thấy khó xử, trong lòng hận Lục Vũ đến nghiến răng nghiến lợi.

Lục Vũ trở lại chỗ ở, trực tiếp phục dụng một viên Dịch Huyết đan, sau đó bắt đầu tu luyện.

Dịch Huyết đan là đan dược chủ yếu nhắm tới giao đoạn luyện huyết, có hiệu quả phụ trợ không tệ, có thể gia tăng phẩm chất huyết dịch, gia tốc nâng cao thực lực.

Lục Vũ tu luyện tinh huyết yêu thú, tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình, cộng thêm thiên mạch và Vạn Pháp Trì, tổng hợp tình huống hơn xa những người khác.

Lần thi đấu khiêu chiến này, Lục Vũ tu luyện Thốn Tâm Thập Kình đến cảnh giới viên mãn, tiếp theo sẽ tiến tới Thốn Tâm Vạn Kình đệ tam trọng là Thốn Tâm Bách Kình.

Thời gian hai ngày, Lục Vũ chân không bước ra khỏi nhà, phục dụng ba viên Dịch Huyết đan, toàn lực vận chuyển Thốn Tâm Vạn Kình, rốt cục từ tôi thể nhị trọng tăng tiến tôi thể tam trọng.

“Khéo thật, Thốn Tâm Vạn Kình này quả nhiên siêu phàm, Dịch Huyết đan cũng không tệ, giúp ta bước ra một bước kia. Hiện tại, Thốn Tâm Vạn Kình đã tu luyện đến Thốn Tâm thập ngũ kình, cách Thốn Tâm Bách Kình hơi xa, mong rằng Bách Thú Huyết Trì kia không khiến ta thất vọng.”

Đứng dậy, Lục Vũ đi ra khỏi phòng đến tổ hai báo cáo một chút, thuận tiện hỏi Bách Thú Huyết Trì ở đâu.

Võ sư tổ hai cười nói: “Từ từ đã, hôm nay đi không có lợi, sáng mai hãy đi.”

Lục Vũ hiếu kỳ hỏi: “Vì sao vậy?”

Võ sư nói: “Bởi hôm nay hạ viện mới thu hoạch bảy con yêu thú, sớm ngày mai sẽ rót huyết dịch của chúng vào Bách Thú Huyết Trì, đến lúc đó tu luyện sẽ có hiệu quả gấp bội. Hôm nay ngươi đi há hiệu quả sẽ kém đi một nửa sao.”

“Ra là vậy, thế thì ngày mai ta lại đi.”

Lục Vũ cảm ơn võ sư, sau khi đi dạo một vòng quanh đấy thì rời khỏi hạ viện.

“Không có điều kiện luyện đan, chỉ có thể đi thu thập một chút dược liệu, ngày mai đến Bách Thú Huyết Trì sẽ có chỗ dùng.”

Lục Vũ tinh thông đan đạo, cơ hội tốt như thế hắn đương nhiên phải chuẩn bị một chút.

Lục Vũ đến hậu sơn, tự hành đào được một chút dược liệu, đến khi trời tối mới trở về.

Sau bữa ăn sáng ngày thứ hai, Lục Vũ đi tới hạ viện Luyện Huyết các, Bách Thú Huyết Trì ở nơi này.

Nơi này có trưởng lão thủ hộ, không thể tùy ý tiến vào. Lục Vũ có một tấm lệnh này, đây là Mạc trưởng lão cho hắn.

“Giới hạn năm ngày, không thể vượt qua.”

Lục Vũ chỉ có một lần cơ hội, lại giới hạn năm ngày thời gian.

Bách Thú Huyết Trì cũng không lớn, hình bầu dục, đường kính không quá ba trượng, bên trong một mảnh huyết hồng, tất cả đều là thú huyết, bên trên mặt ao có nhiệt khí bốc lên tựa như một hồ nước sôi.

Lục Vũ hơi bất ngờ, nhưng ngay lúc đó đã xem thấy ảo diệu bên trong.

“Hóa ra là một mạch ôn tuyền, nó có thể bảo trì thú huyết không đông lại, bên trong còn bỏ thêm rất nhiều dược liệu quý giá, quả nhiên là nơi tốt để rèn luyện thể phách.”

Huyết dịch trong Bách Thú Huyết Trì rất nồng đậm, phiêu tán gay mũi mùi máu tanh nhưng lại hàm ẩn một mùi thơm.

Sáng nay mới nhập thêm tinh huyết của bảy con yêu thú, mà hiện tại chỗ này chỉ có một đệ tử là Lục Vũ.

Nói cách khác, hắn có thể tạm thời độc hưởng phần tài nguyên này, thu lấy năng lượng tinh hoa nhất.

Lục Vũ không do dự, trút bỏ y phục trên người, trong tay bắt lấy một thanh dược liệu, tiến nhập Bách Thú Huyết Trì.
Bình Luận (0)
Comment