Thần Võ Thiên Đế

Chương 71

“Trần Bát là nhân vật xếp hạng thứ tám ở Giáp khu, tiếng tăm lừng lẫy a.”

“Lục Vũ lần này chỉ sợ gặp đối thủ, Trần Bát xếp hạng tám nội môn, chỉ có bảy đệ tử mạnh hơn hắn, cảnh giới của Lục Vũ không đủ, lần này rất nguy hiểm a.”

“Hắn là bị người khiêu chiến, nguy hiểm hiển nhiên phải cao rồi.”

Dưới đài, không ít đệ tử phát ra kinh hô, đều đang cảm thấy tiếc hận thay Lục Vũ.

Cũng có đệ tử không phục, phản bác: “Ai nói cảnh giới cao nhất định sẽ thắng chứ, hai tên trước đó chẳng phải cảnh giới cao hơn Lục Vũ mà còn thua trên tay hắn đó sao.”

“Nói hay lắm, thắng thua phải đấu một trận mới biết được.”

Lục Vũ thắng liền hai trận nên nhân khí cũng tăng lên kha khá.

“Bắt đầu đi.”

Trọng tài tuyên bố bắt đầu tranh đấu, Trần Bát liền bước tới phía Lục Vũ.

Tốc độ cũng không nhanh nhưng lại tiếp cận một cách rất kỳ lạ.

Lục Vũ sóng mắt khẽ nhúc nhích, trực giác nói cho hắn biết trên người Trần Bát có điều cổ quái, từ nụ cười kia của hắn cũng đủ biết đối phương có chuẩn bị.

Lục Vũ chân bất động, quay đầu nhìn một bên, trên gương mặt thanh tú thần sắc bình tĩnh, coi Trần Bát không tồn tại.

“Xem thường ta? Ngươi quá cuồng vọng. Hôm nay ta không hảo hảo giáo huấn ngươi một trận thì ta không phải là Trần Bát.”

Trần Bát đang ở trạng thái tốt đẹp, vốn thần sắc khinh miệt nhưng nào ngờ Lục Vũ lại cuồng hơn hắn, xem hắn như không khí.

Điều này là xem thường một cách trần trụi, ngay trước mặt các đệ tử nội môn xem hắn như không khí, một người tâm cao khí ngạo như hắn há có thể chịu được?

Nhoáng người lao tới, Trần Bát phất tay vỗ tới mặt Lục Vũ.

“Giáo huấn mà ngươi gọi là đánh lén đó hả?”

Lục Vũ phản ứng, lướt ngang sáu thước, tránh đi một tát này.

Trần Bát kêu gào nói: “Ta cần phải đánh lén ngươi, đây là ta dạy ngươi đạo lý làm người.”

Lục Vũ nhíu mày nói: “Ngươi? Biết cái gì gọi là mất mặt không?”

Trần Bát cả giận nói: “Miệng thối, câm miệng cho ta.”

Chân trước bước lên, thân thể xoay tròn lao tới, chân phải liên kích, mấy chục đạo cước ảnh xé nát hư không phát ra âm thanh chói tai.

Lục Vũ phất tay phản kích, cảm giác lực bị quấy rối khiến cho trong mười quyền có đến sáu quyền thất bại.

“Không ổn.”

Lục Vũ thất kinh, vận chuyển Nhu Cốt Thốn Kình, toàn thân xương cốc da màng mềm mại như bông vải, trước ngực, hông, phía sau lưng hắn đều bị Trần Bát đá trúng bay người ra ngoài.

Trần Bát tiêu sái hạ xuống đất, mặt mũi tràn đầy khinh thường, châm chọc nói: “Chút năng lực ấy thì ngươi nên tự xuống đài đi cho ổn.”

Lục Vũ dừng bước chân lại, quần áo trên người lay động phủ tro bụi xuống.

“Công phu đánh lén không tệ đấy.”

Lục Vũ bị thất thế nhưng ngoài miệng lại không yếu thế.

Trần Bát giận quá hóa cười, nói: “Tốt, có cốt khí, một chiêu này ngươi nhìn cho kỹ.”

Thân thể lay nhẹ, Trần Bát lấy tốc độ kinh người áp sát Lục Vũ, tay trái tung chưởng cắt ngang, tay phải một quyền trực kích, chương phong và quyền kình giống như sóng to gió lớn ập tới.

“Tới tốt lắm!”

Lục Vũ không lùi phản kích, tay phải đấm ra một quyền, chín tiếng kinh lôi nổ vang nối liền một hồi trư thiên lôi trên trời.

Tiếng vang ầm ầm, Trần Bát quái khiếu, thân thể xoay tròn lùi ra sau, hai chân lập tức giậm mạnh lên mặt đài lưu rõ dấu chân, toàn bộ cánh tay phải bị tê liệt hoàn toàn, nửa người hoàn toàn mất đi tri giác.

Lục Vũ thu quyền đứng ngạo nghễ, giễu cợt nói: “Xem ra không đánh lén thì ngươi chẳng là cái thá gì cả.”

Trần Bát tức giận đến mức cắn răng, dưới đài nghị luận sôi nổi.

“Mạnh, thật sự quá mạnh!”

“Không ngờ Trần Bát lại đấu không lại Lục Vũ, thật quá khiến người ta giật mình.”

“Ngươi sợ sao Trần Bát? Lên đi!”

Lời trào phúng chói tai khiến Trần Bát nổi giận, lúc này hắn cuồng hống một tiếng phóng xuất ra võ hồn.

Một khắc này, một cỗ uy lực chấn nhiếp khiến mọi người run sợ đột nhiên tản ra, đệ tử quan chiến dưới đài trừng lớn hai mắt, trở nên an tĩnh lại.

Lục Vũ biến sắc mặt, nhìn chăm chú võ hồn trên đầu Trần Bát, đó là một con độc xà.

Đây là một loại thú võ hồn tương đối hung tàn, phần lớn am hiểu công kích, tập kích, ám sát.

Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư nên gặp qua nhiều võ hồn như này, thế nhưng võ hồn của Trần Bát có chút lạ, trên đầu con độc xà lại có một cây châm nhỏ màu tím.

Cây châm nhỏ đó khiến cho Lục Vũ cảm thấy nguy hiểm, bởi nó là độc hồn châm khá hiếm thấy chuyên môn gây tổn thương võ hồn, không ngờ lại xuất hiện trên đầu võ hồn của Trần Bát.

“Võ hồn của ngươi từng bị tổn thương?”

Lục Vũ hỏi thăm.

Trần Bát cười lạnh nói: “Ánh mắt không tệ, nhưng ngươi không ngờ được là ta nhân họa đắc phúc, biến loại tổn thương này thành vũ khí mạnh nhất của ta.”

Đây chính là nguyên nhân mà Tần Vân tìm tới Trần Bát.

Giải thi đấu nội môn không cho phép tổn thương tính mạng đối thủ, phương pháp độc ác nhất chỉ có thể thực hiện được là phế đi võ hồn của Lục Vũ khiến cho hắn tuyệt vọng thống khổ, sống không bằng chết.

Độc hồn châm trên đầu võ hồn của Trần Bát là một thứ chuyên môn gây tổn thương cho võ hồn, một khi võ hồn bị nó đâm trúng liền lập tức trúng độc, ngay sau đó võ hồn suy yếu, cuối cùng suy vong.

Võ hồn của Trần Bát là độc xà, bản thân nó đã âm hiểm ác độc, năm xưa lúc ngộ trúng độc hồn châm thì vừa hay được một vị Hồn Thiên sư cứu giúp, qua đó dung hợp võ hồn và độc hồn châm lại với nhau tạo thành một loại thủ đoạn đặc thù.

Kết hợp võ hồn độc xà Hoàng cấp lục phẩm với thực lực tôi thể cửu trọng bất phàm, Trần Bát dễ dàng xếp thứ tám tại nội môn.

“Hiện tại ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại từ võ hồn của ta.”

Trần Bát nhe răng người, trong mắt lộ ra hàn quang.

Khu quan chiến, Tần Vân theo bản năng nắm chặt nắm đấm, hận không thể dồn hết sức lực bản thân gia tăng lên trên người Trần Bát.

Dưới đài, có đệ tử thấp giọng nói: “Nghe nói võ hồn của Trần Bát có thể hại người, rất tà môn, lần này sợ là Lục Vũ lành ít dữ nhiều.”

Những đệ tử tham gia tranh đoạt tốp mười kia đều đang mật thiết chú ý, không ít người biết đến nội tình của Trần Bát, cảm nhận được sự đáng sợ từ võ hồn của hắn.

Vân Nguyệt Nhi trong lòng rất mâu thuẫn, nàng hy vọng Lục Vũ thua trận, nhưng nghĩ đến tình cảm nhiều năm lại không muốn hắn thua quá khó coi.

Những người khác thì cười trên nỗi đau của người khác, càng có một số người ước gì Lục Vũ thua.

“Múa rìu qua mắt thợ!”

Lục Vũ cười lạnh, hắn là Thánh Hồn Thiên Sư nên võ hồn công kích ở trước mặt hắn chẳng khác gì tự tìm tai vạ.

Trần Bát phóng thích võ hồn bay tới phía Lục Vũ, tốc độ nhanh như kinh hồng, người bình thường căn bản không thể tránh được.

Bản thân võ hồn độc xà rất bá đạo, kết hợp với độc hồn châm thì càng khủng bố hơn, đủ để nghiền ép đối thủ.

Nhưng Trần Bát sao biết được Lục Vũ trước mặt hắn từng là Thánh Hồn Thiên Sư duy nhất vạn cổ, là tồn tại chí cao không thể siêu việt ở lĩnh vực võ hồn.

Khiêu chiến hắn chẳng khác nào bản thân chán sống.

Lục Vũ có thể ngược đãi hắn thành cạn bã chỉ trọng ít phút bằng nhiều loại thủ đoạn khác nhau.

Nhìn Trần Bát đang nhe răng cười đắc ý, Lục Vũ quyết định sẽ trừng phạt hắn thật nặng.

Võ hồn độc xà phối hợp với độc hồn châm, người bình thường không thể phá giải được.

Lục Vũ lại biết được ít nhất ba loại phương pháp hóa giải, giờ phút này hắn đang áp dụng loại phương pháp ôn nhu nhất là giải độc.

Tốc độ song phương cực nhanh, trong chớp mắt quyền cước va chạm, võ hồn đối kháng.

Thảo hồn hiện ra trên đỉnh đầu Lục Vũ, hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai như thiểm điện quang đao, bổ lên đầu độc xà của Trần Bát, rót một cỗ hồn lực cường đại vào trong cơ thể võ hồn độc xà.

Cùng thời điểm đó, Lục Vũ thi triển ra Cửu Bạo Kinh Lôi quyền kết hợp với Bách Xuyên mạch, kết quả nghe một tiếng vang thật lớn, Trần Bát bị đánh bay rớt xuống dưới đài.

Tiếng thét đau đớn thảm thiết truyền ra ngay sau đó, Trần Bát đứt đoạn xương tay, võ hồn cuồng khiếu, cả người co cuộn lại biểu lộ hết sức thống khổ.

Võ hồn độc xà đang tê minh, không thể xoay chuyển thân thể được, độc hồn châm trên đầu đang dần ăn mòn võ hồn khiến nó thối rữa, suy yếu sau đó suy vong.
Bình Luận (0)
Comment