Thần Võ Thiên Đế

Chương 86

Lâm Phong mặt dày mày dạn, hắc hắc nói: “Chúng ta cùng một chỗ trò chuyện đi.”

Lục Vũ bay lên đá một cước dọa Lâm Phong bỏ chạy nhanh như chớp.

“Thật là quỷ hẹp hòi, có chuyện gì không thể để cho ta nghe.”

Lục Vũ nhìn Lâm Phong đi xa, lạnh nhạt nói: “Võ hồn của hắn là Hoàn Hồn thảo, đồng thời có hy vọng trở thành Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo.”

Đổng Trọng ánh mắt kinh biến, kinh ngạc nói: “Đây là nguyên nhân ngươi bồi dưỡng hắn à.”

Lục Vũ từ chối cho ý kiến, tự mình nói: “Võ hồn phân chia thiên địa huyền hoàng, Thất Diệp Hoàn Hồn thảo là Huyền cấp võ hồn, Bát Diệp Hoàn Hồn thảo là Địa cấp, mà Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo...”

Đổng Trọng bật thốt lên: “Thiên cấp võ hồn!”

Lục Vũ nói: “Sau ba ngày, cơ thể ngươi chết đi, hồn phách tiêu tán, ta cấy ghép một sợi tàn hồn của ngươi lên trên Hoàn Hồn thảo của hắn để bảo vệ hồn linh ngươi bất diệt, đây là phương pháp duy nhất giúp ngươi tạm thời bất tử. Nhưng có một điều kiện, hắn nhất định phải đạt tới Tụ Linh cảnh, như thế thì xác suất cấy ghép thành công mới có thể tăng lên.”

Đổng Trọng nói: “Chuyện này không khó.”

Lục Vũ nói: “Sau khi cấy ghép thành công, ngươi thu hắn làm đệ tử, ta sẽ tiếp tục truyền thụ thuật luyện đan cho hắn. Tương lai, đợi khi thực lực cảnh giới của hắn lên cao thì tự nhiên sẽ có cơ hội đi tìm Địa Hoàng thư.”

Đổng Trọng hỏi: “Hình như hết thảy ngươi không chiếm được tiện nghi gì a.”

Lục Vũ cười nói: “Thành tựu của hắn càng cao sẽ giúp được ta càng nhiều, điểm nay ngươi có nghi vấn sao?”

Đổng Trọng nói: “Ngươi rất biết lung lạc lòng người đấy.”

Lục Vũ từ chối cho ý kiến, đổi đề tài nói: “Hiện tại chúng ta nói tới chuyện của ngươi đi. Ngươi tại sao xuất hiện ở Mạc Khâu sơn, hẳn là bởi Thánh bi trên đỉnh núi kia đi.”

Đổng Trọng sắc mặt đại biến, sợ hãi hỏi: “Sao ngươi lại biết?”

Lục Vũ không đáp, tiếp tục nói: “Ta còn biết năm đó ngươi đã thấy Thánh bi cho nên mới gặp phải tuyệt cảnh, bất đắc dĩ phải tu luyện Huyền thi tam biến, ta đoán không sai chứ?”

Đổng Trọng lo lắng ra mặt, trong mắt lóe lên sát khí, một hồi lâu mới bình phục lại.

“Ngươi đoán đúng, ta xác thực thấy nó, nhưng cũng chính nó hại ta. Nếu như ngươi muốn tìm nó thì ta khuyên ngươi một câu, bỏ ý niệm này đi.”

Lục Vũ cười nói: “Yên tâm, ta không có hứng thú với khối bia kia, ta chỉ muốn đi khu thứ ba xem một chút. Ngươi kiếp trước cảnh giới rất cao, hẳn là xuất thân từ Huyền môn đỉnh cấp hoặc là Thánh môn, đúng không?”

Đổng Trọng khẽ thở dài: “Năm đó nếu ta không chết thì hiện tại sớm là người trong Thánh môn.”

Lục Vũ gật đầu, đáp án này không khác suy đoán của hắn là bao.

“Đi thôi, chúng ta đi khu thứ tư.”

Hai người tăng tốc, rất nhanh đã đuổi kịp Lâm Phong.

“Nói chuyện phiếm xong, hàn huyên chuyện gì thế?”

Lâm Phong một mặt hiếu kỳ, nhưng Lục Vũ và Đổng Trọng đều không để ý hắn.

Vượt qua khu thứ năm, Lục Vũ lần đầu tiên thấy được cảnh tượng khu thứ tư, khu vực này không có một ngọn cỏ, tràn đầy hoang vu.

Lâm Phong tò mò hỏi: “Trụi lủi, không thấy có gì đáng sợ cả.”

Lục Vũ sắc mặt nghiêm túc, thảo hồn tự động hiển hiện thăm dò tình huống của khu vực này.

“Mặt đất có độc, độc tính không quá lợi hại, nhưng...”

Lục Vũ cau mày, quay đầu nhìn Đổng Trọng.

“Chỗ này có một con yêu thú cấp bốn!”

“Cái gì! Yêu thú cấp bốn, ông trời của ta ơi, chưởng môn tới cũng đánh không lại đi.”

Lâm Phong hoảng sợ, yêu thú cấp ba tương đương Tụ Linh cảnh, mà yêu thú cấp bốn thì đã siêu việt cấp độ này.

Lục Vũ nói: “Không nhất định phải xông vào, trong này có kỷ xảo.”

Lâm Phong hỏi: “Kỹ xảo gì?”

Lục Vũ lắc đầu, tạm thời cũng không biết.

Đổng Trọng nói: “Đi thôi, yêu thú cấp bốn ta có thể đối phó được.”

Lâm Phong quái khiếu nói: “Thật ư? Ngươi lợi hại thế sao?”

Đổng Trọng khẽ nói: “Lợi hại cái rắm, nhớ năm đó... tính toán... đi thôi.”

Lục Vũ phân phó Lâm Phong lấy Giải Độc đan ra, ba người ngậm trong miệng, thận trọng tiến nhập khu thứ tư.

Khu vực này không có một ngọn cỏ, mặt ngoài nhìn không ra dị dạng gì nhưng khi ba người tiến lên được năm phút thì Đổng Trọng đột nhiên dừng lại.

“Đến rồi!”

Lâm Phong không hiểu hỏi: “Cái gì đến?”

Lục Vũ ánh mắt khẽ biến, thấp giọng nói: “Yêu thú cấp bốn.”

Lâm Phong kinh hãi suýt hét lên, may mà kịp thời nhịn được.

Trong không khí chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một mùi tanh hôi, mặt đất truyền đến thanh âm sàn sạt, rung động không thôi.

Đổng Trọng nhắm hai mắt lại, nhìn chăm chú đằng trước bên trái, nơi đó đột nhiên toát ra một con xà hai đầu, mỗi đầu chỉ to khoảng ba trượng.

Hai đầu xà một trắng một đen, trên thân vảy xà lóe ánh sáng, thân dài hơn mười trượng, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta toàn thân phát lạnh.

Đây chính là yêu thú cấp bốn của Mạc Khâu sơn, đầu xà đứng lên cao ba trượng, nhìn xuống ba người Lục Vũ, Lâm Phong và Đổng Trọng.

“Khảm Ly xà, quả thật ít gặp.”

Đổng Trọng tự nói, phất tay để Lục Vũ và Lâm Phong thối lui.

Song đầu xà nhìn chằm chằm Đổng Trọng, cảm ứng được một tia nguy hiểm từ trên người hắn.

Đột nhiên, Khảm Ly xà phát động tấn công, hai đầu xà điện xạ mà tới, đồng thời mở ra.

Đầu xà màu trắng trong miệng bắn ra băng trụ, đầu xà màu đen trong miệng bắn ra hỏa diễm, không ngờ lại là băng hỏa song trọng thiên.

Đổng Trọng cười lạnh, lòng hai bàn tay lập lòe quang hoa hợp lại trước ngực, một luồng lôi điện chi quang chói mắt từ lòng bàn tay bắn ra.

Trên đầu Đổng Trọng, một con Lôi báo hiển hóa ra há miệng phun ra nuốt vào lôi vân, vừa hét vang trời, thiểm điện ầm ầm trút xuống oanh tạc lên thân thể Khảm Ly xà.

Mặt đất chấn động, dãy núi sấm vang, nương theo Khảm Ly xà gào thét thì Lục Vũ và Lâm Phong giật nảy mình.

“Quá... cuồng bạo...”

Lâm Phong vừa kinh vừa sợ, còn tràn đầy sùng bái.

Khảm Ly xà to lớn rên rỉ chạy trốn, bị lôi đình chi lực của Đổng Trọng làm cho kinh sợ thối lui.

“Gia hỏa này xem ra trước kia rất yêu nghiệt, đáng tiếc...”

Lục Vũ cảm xúc có chút tiếc hận cho Đổng Trọng.

Đổng Trọng hơi thở dốc, ánh mắt lóe lên một tia tang thương, thật hoài niệm quá khứ.

Phá kén trùng sinh thực lực đại giảm, tuổi thọ còn còn lại ba ngày, thật buồn thật đáng tiếc.

“Đi thôi.”

Bất đắc dĩ cười một tiếng, Đổng Trọng kìm đau thương dẫn Lục Vũ và Lâm Phong qua được khu thứ tư, đi tới khu thứ ba.

Chỗ này khác xa khu thứ tư, sinh trưởng một ít cỏ dại lẫn cây thấp, khắp nơi đều trải rộng độc trùng.

“Vẩy thuốc bột đã chuẩn bị trước đó lên người đi, nó có thể trừ độc...”

Trước khi đến, Lục Vũ từng sai Lâm Phong chuẩn bị bảy loại dược vật, Khu Độc phấn này là một trong số đó.

“Lão đại suy nghĩ thật chu đáo.”

Lâm Phong lấy thuốc bột ra rắc lên thân thể ba người, sau đó tiếp tục xuất phát.

Phạm vi khu thứ ba cũng không tính quá lớn, khi trời tối thì ba ngươi đã đi được hơn phân nửa, gặp được mấy chục cái địa động.

“Khu thứ ba có mọt trăm động, độc vật ẩn hiện, xem ra quả thật là dạng này.”

Lâm Phong tặc nhãn tứ phương, cười đùa nói: “Trước tiên tìm một nơi đặt chân đi.”

Lục Vũ khẽ vuốt cằm, ba người chui vào trong một địa động gần đấy.

Trong động rất khô ráo, có rất đông rắn rết độc chạy tới chạy lui, lưu lại rất nhiều khí độc và nọc độc.

Đổng Trọng nhìn Lục Vũ, hỏi: “Ngươi đang tìm gì?”

“Cơ duyên.”

Lục Vũ thuận miệng đáp, trong lòng lại đang tự hỏi.

Gặp mà không biết, thiên hạ vô song.

Đây rốt cục là thứ gì?

Nửa ngày, Lâm Phong trừ hết độc vật trong động, lấy ra lương khô, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Đêm nay ngươi ở lại đây tu luyện, ta ra ngoài nhìn xem.”

Lục Vũ căn dặn Lâm Phong, cũng để Đổng Trọng lưu lại chỉ điểm.
Bình Luận (0)
Comment