Thần Vương Lệnh

Chương 112


Cảnh tượng đáng sợ này đã trấn áp tất cả mọi người.

Trong nhà xưởng im lặng.
Tên sư gia kia phản ứng kịp, la to: “Cường Long mưu phản rồi!”
“Cường Long đã giết Lục gia!”
“Mọi người mau tiến lên báo thù cho Lục gia đi!”
Vừa hét, lão ta vừa muốn chạy trốn.
Đôi mắt Cường Long đỏ ngầu, lao quá túm lấy tóc của lão ta nói to: “Sở dĩ Lục gia hoài nghi các anh em đều là do sư gia xúi giục sau lưng.”
“Già không chết, hôm nay ông cũng kết thúc!”
Bụp, lưỡi dao ngắn đẫm máu đâm thẳng vào tim lão ta.
Cường Long rút dao ngắn ra lau máu trên xác của tên sư gia, nói: “Ai muốn báo thù cho Lục gia, tôi tiếp!”
“Ai muốn rời khỏi tổ chức, tôi không cản.”
“Ai muốn ở lại đi theo Cường Long tôi, Cường Long tôi sẽ xem người đó là anh em.

Quan nhị gia ở trên, nếu có phản bội sẽ bị trời đánh!”
Tất cả mọi người đều bị cảm hóa bởi thủ đoạn mạnh mẽ và lòng trung thành của Cường Long.
“Chúng tôi muốn ở lại!”
“Chúng tôi muốn đi theo anh Cường!”
“Sau này anh Cường chính là thủ lĩnh của chúng tôi!”
“Anh Cường, mau giết Tần Thiên đi.

Chúng ta cùng đi tìm ông chủ Tiết nhận thưởng!”
Tất cả bọn họ đều reo hò.
Cường Long quay người lại, nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên mỉm cười không nói.

Cường Long nghiến răng nói: “Tần tiên sinh, anh sơ ý rồi.”
Tần Thiên: “Ồ?”
Cường Long nói: “Anh không nên để cho các thuộc hạ của anh rời đi trước.

Càng không nên vì phối hợp đóng kịch mà để tôi trói anh lên.”
Tần Thiên dường như không hiểu, nói: “Có vấn đề gì không?”
Cường Long nở nụ cười lạnh lùng nói: “Vấn đề chính là, bây giờ anh đang bị trói mà tôi có dao trong tay, phía sau có người.”
“Nghe thấy không, các anh em bảo tôi giết anh đi nhận thưởng đấy.”
Tần Thiên cười khổ nói: “Đối với các người một trăm triệu quả thực nhiều.”
“Xem như tôi xui xẻo vậy, cứ tự nhiên.”
Mí mắt Cường Long giật giật, hắn ta nghiến răng, sải bước đi về phía Tần Thiên.
Sắp cắt đầu rồi sao?
Hàng trăm đàn em có mặt ở nhà xưởng đều mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy Cường Long đi đến trước mặt Tần Thiên, gầm nhẹ một tiếng, chém mạnh một nhát dao.
Không đâm lên người Tần Thiên mà cắt đứt một sợi dây thừng trong đó.
Cường Long trịnh trọng nói: “Tần tiên sinh, ngài đừng sợ.

Tôi chỉ đùa với ngài thôi.”
“Lẽ nào Cường Long tôi là loại tiểu nhân vô sỉ lấy oán báo ơn kia ư.”
“Tôi từng nói, cái mạng này là của ngài thì mãi mãi sẽ không thay đổi.”
“Tôi lập tức mở trói cho ngài”
“Không cần đâu.” Tần Thiên cười lạnh, tùy ý giũ người một cái, dây thừng chi chít tự động đứt ra.
Không chỉ như thế, đến khi hắn đứng dậy thì rắc rắc, cái ghế dưới người cũng nát vụn thành đống gỗ vụn.
Cường Long kinh ngạc há to miệng.
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Nếu như anh hai lòng, thì bây giờ đã là một xác chết.”
“Cường Long, tôi biết.

Từ xưa rắn có đường rắn, chuột có lối chuột.

Mọi người đã ăn bát cơm này thì sẽ không thể thiếu chuyện chém giết.”
“Nhưng tôi phải cảnh cáo anh, nếu làm xằng làm bậy, làm hại người vô tội thì tôi sẽ là người đầu tiên lấy mạng anh.”
“Tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Nói xong, hắn đi thẳng ra cửa.
Cường Long như được khai sáng, nhìn Tần Thiên đi đến cửa nhà xưởng, hắn ta nghĩ đến gì đó đột nhiên nói to: “Tiên sinh, xin dừng bước!”
Tần Thiên đứng lại.
Cường Long bước nhanh đến, nhỏ giọng nói: “Có một chuyện, tôi cần phải báo.”
“Thuộc hạ của Kiều Lục có một cao thủ, tên là Thôi Minh, xưng là Quỷ Thôi Mệnh, rất khó đối phó.”
“Hắn ta được Kiều Lục phái đi làm nhiệm vụ, có lẽ sắp trở về rồi.”
“Tần tiên sinh, vì sự an toàn của ngài vẫn nên để chúng tôi đi theo bảo vệ đi.”
“Ngài yên tâm.

Cho dù Cường Long tôi mạo hiểm cả cái đầu, cũng sẽ không để cho Thôi Minh động đến một sợi lông tơ của ngài.”
Nhìn thấy dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù nguy hiểm của Cường Long, Tần Thiên lại cảm thấy hứng thú, hắn nói: “Thôi Minh này, có quan hệ như thế nào với Đồng Xuyên và Thiết Tí?”
Cường Long nói một cách chân thành: “Tôi thừa nhận, Đồng Xuyên và Thiết Tí rất mạnh.


Nhưng, thứ cho tôi nói thẳng, hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thôi Minh.”
“Loại người như Thôi Minh, nói thế nào nhỉ, dường như chính là sinh ra để chuyên giết người.”
“Cách thức của hắn ta rất đơn giản, đôi khi ngay cả tôi cũng gai mắt.

Nhưng, giết người lại rất hiệu quả.”
“Trong những năm đi theo Kiều Lục này, hắn ta chưa từng sẩy tay.”
Sinh ra để chuyên giết người?
Mí mắt Tần Thiên giật giật, nói: “Gặp được Thôi Minh, các người đừng đánh nhau với hắn ta.”
“Nói với hắn ta, nếu không sợ chết thì đi đến sơn trang Mãnh Thú bên ngoài thành phố.

Tôi đợi hắn ta ở đó.”
Sau khi nói xong, Tần Thiên leo lên chiếc Land Rover trong sân, vội vàng rời đi.
Nếu không đi nữa, thì trời sẽ sáng.
Một đêm hành xác, cũng không biết Tô Tô bây giờ như thế nào.
Cô bị k1ch thích lớn như vậy, Tần Thiên thật sự có hơi lo lắng.
“Tô Tô!” Về đến nhà, hắn lao ngay vào phòng Tô Tô.
Lại thấy, chăn trên giường xếp ngay ngắn mà Tô Tô không có ở đây.
Trong lòng Tần Thiên lộp bộp, thầm nghĩ có lẽ là trong lúc sợ hãi cô đã đến phòng mẹ cô ngủ.
Nhìn cửa phòng đóng chặt của Dương Ngọc Lan, bên trong im lặng, có lẽ đã ngủ say.
Tần Thiên do dự, trở về phòng của mình.
Khoảnh khắc mở đèn lên, hắn không khỏi há to miệng.
Hắn nhìn thấy Tô Tô mặc áo ngủ, ôm gối ngồi trên giường của mình.

Nhìn thấy mình, môi cô trề ra muốn khóc.
Đôi mắt xinh đẹp giống như nai con sợ hãi, như cô vợ nhỏ bị uất ức, nhìn hắn một cách đáng thương.
Tần Thiên thở phào, tắt điện rồi lên giường.
“Không sao rồi.”
“Tất cả đều đã qua rồi.”
“Anh đảm bảo, những chuyện như thế này sau này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa!”
Hắn nhẹ nhàng an ủi, dang rộng vòng tay muốn cho cô sự ấm áp.
Lần này, Tô Tô không né tránh mà lại chủ động nhào đến.
“Chồng!” Cô nhào vào trong lòng Tần Thiên, ôm chặt hắn.
Qua lớp áo ngủ, Tần Thiên cảm nhận được sức nóng từ cơ thể mềm mại và nhịp đập trái tim của cô.

Trong một lúc, máu huyết sục sôi, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo.
Tô Tô lòng dạ rối bời.

Nhưng, cô dũng cảm không đẩy Tần Thiên ra.
“Cảm ơn anh hôm nay đã cứu em.”
“Để thưởng cho anh, em sẽ cho anh ôm em ngủ một lần.”
Tần Thiên nuốt nước miếng ừng ực, muốn hành động.
“Chỉ là ôm ngủ, không cho phép làm gì khác!”
“Nếu anh không nhịn được, thì em sẽ đi ngay lập tức!”
Tần Thiên há miệng mắc quai, lúc này mới là tâm hồn ở thiên đường còn cơ thể ở địa ngục!
Bởi vì sợ hãi quá mức nên Tô Tô ngủ rất say.

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, bên ngoài vang lên tiếng nấu ăn của Dương Ngọc Lan, hàng mi dài của cô che phủ, vẫn ngủ ngon lành.
Tần Thiên biết Dương Ngọc Lan sắp đến gõ cửa, đành nhẹ nhàng rút cánh tay ở dưới cổ cô ra, đắp chăn cho cô xong, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
“Tần Thiên, Tô Tô đâu?”
“Hôm qua về muộn như vậy, sáng sớm lại không thấy.”
“Sẽ không phải là nó lại đi tìm cái tên Tiết Nhân kia rồi chứ?” Vẻ mặt Dương Ngọc Lan lo lắng/
“Khụ, mẹ, cái đó, ừm, đêm qua Tô Tô có hơi mệt, để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa đi ạ.” Tần Thiên không biết nên giải thích thế nào.
Dương Ngọc Lan nhìn vào phòng Tần Thiên, ngạc nhiên nói: “Đêm qua nó ngủ ở phòng con?”
Bà vội vàng đi qua, đẩy cánh cửa khép hờ ra thì nhìn thấy Tô Tô đang nghiêng người, đồ ngủ cởi ra lộ bờ vai trần xinh đẹp.

Mái tóc đen nhánh xõa tung như thác nước.
Bà nhìn Tần Thiên, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, mẹ mẹ nghe con giải thích..

Bình Luận (0)
Comment