Thần Vương Lệnh

Chương 117


Tô Tô đến công ty, kiểm tra tiến triển công việc và kế hoạch với Liễu Thanh.
Bây giờ Tô Bắc Tề là giám đốc nhà máy, chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề sản xuất.

Cung Lệ giữ chức giám đốc kỹ thuật và kiểm soát chất lượng, kiểm tra chất lượng.
Liễu Thanh là tổng giám đốc, chịu trách nhiệm chung mọi việc.

Trực tiếp báo cáo với chủ tịch hội đồng quản trị Tô Tô.
Chính bởi vì có ba người có tài như Liễu Thanh, Tô Bắc Tề và Cung Lệ mà Tô Tô mới tương đối thoải mái.
Điều khiến cô cảm thấy vui mừng nhất là, Liễu Thanh đã mở trước rất nhiều kênh bán hàng ở các tỉnh thành xung quanh và ký hợp đồng khung trong khi số lượng lớn sản phẩm vẫn chưa ngoại tuyến.
Sau tuyên truyền của Liễu Thanh, những kênh phân phối kia đều rất mong đợi được bán Tô Ngọc Cao.
“Chủ tịch, mặc dù hiện nay chúng ta đã bắt đầu sản xuất ít lô hàng, nhưng ý của tôi là trước đừng đưa những sản phẩm này ra thị trường.”
“Đợi dây chuyền sản xuất mới vận hành thử xong, có thể sản xuất hàng loạt thì sẽ phối hợp với nhau để bao phủ toàn bộ thị trường trong thời gian ngắn nhất.”
“Để cho Tô Ngọc Cao trở thành sản phẩm quốc dân.

Người dân có thể mua được nó ở bất cứ đâu.”
“Đương nhiên, có thể thành công hay không thì vẫn còn một vòng rất quan trọng.”
“Đó chính là triển lãm sắc đẹp quốc tế tiếp theo.”
“Thành công hay thất bại của cuộc triển lãm, liên quan đến việc chúng ta có thể tìm được người phát ngôn siêu sao hay không.”
“Mà người phát ngôn siêu sao, lại trực tiếp quyết định danh tiếng của sản phẩm.”
“Cho nên chủ tịch Tô, mong chị chú ý hơn đến vấn đề này.”
Tô Tô gật đầu nói: “Liễu tổng yên tâm đi.


Tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình!”
Cô còn muốn nói gì đó, đột nhiên, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
“Chủ tịch, không hay rồi!”
“Có một người phụ nữ xông vào!”
“Cô ta dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và đánh bất cứ ai mà cô ta thấy!”
“Chủ tịch chị mau tránh đi!”
Cái gì?
Nghe thấy cô gái ở quầy lễ tân khóc trong điện thoại, Tô Tô không khỏi thay đổi sắc mặt.
Trong lúc cô đang bàn bạc công việc với Liễu Thanh thì có hai chiếc Mercedes-Benz hộ tống một chiếc Rolls-Royce, dừng lại ở cửa tòa nhà Tô Ngọc.
Phan Mỹ Nhi xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt lạnh lùng cười nói: “Hồ ly tinh cũng rất ghê gớm, quy mô công ty trông cũng không nhỏ.”
Sư gia Tiêu Nghĩa bên cạnh cười nói: “Chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
“Bọn họ đã nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn bao giờ đâu, làm sao biết được đế chế kinh doanh do một mình tiểu thư kiểm soát gấp vô số lần họ chứ.”
“Càng đừng nói là sức mạnh của toàn bộ nhà họ Phan.”
Phan Mỹ Nhi lạnh lùng cười nói: “Cho nên, cô ta đụng đến Tiết Nhân là cô ta xui xẻo.”
“Đi thôi.

Đi gặp con hồ ly tinh này xem.”
Nói xong, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, cô ta hùng hổ đi vào bên trong.
Đi thẳng đến quầy lễ tân, nói: “Phòng làm việc của hồ ly tinh Tô Tô ở tầng mấy, phòng nào?”
Cô gái phụ trách tiếp đón vội nói: “Cô này, cô làm gì vậy?”
“Mời cô nói chuyện lịch sự một chút.”
“Tiện tì, mày mà cũng xứng để tao lịch sự ư.” Phan Mỹ Nhi không muốn thấy người phụ nữ khác đẹp hơn mình, vì vậy cô ta trực tiếp vung tay tát cô gái một bạt tai.
Cô gái bị đánh sững sờ, ôm mặt đầy nước mắt.
“Các người làm gì vậy?”
“Không được gây rối!” Nghe thấy động tĩnh, xa xa, mấy bảo vệ trẻ tuổi chạy đến.
Không đợi họ lao đến gần, một tên vệ sĩ bên cạnh Phan Mỹ Nhi đã đi lên.
Bảo vệ bình thường làm sao có thể là đối thủ của vệ sĩ chuyên nghiệp, không đến một phút những bảo vệ kia đã bị đánh ngã xuống đất, mũi bầm tím mặt sưng vù.
“Thứ giống như chó mà cũng muốn ngăn tao.”
Phan Mỹ Nhi hừ một tiếng, đi thẳng đến thang máy.
Trên đường nhìn thấy ai chướng mắt, cô ta liền ra lệnh cho vệ sĩ đánh, rất kiêu ngạo.
Cô gái nhìn cô ta vào thang máy, mới khóc gọi điện thoại đến văn phòng của Tô Tô báo cáo.
“Liễu Thanh, xảy ra chuyện rồi.

Chúng ta mau đi xem!” Nói xong, Tô Tô định ra ngoài với Liễu Thanh.
Nhưng lúc này, một tiếng rầm, cửa kính văn phòng bị đá vỡ tan tành.
Hai người phụ nữ đều giật mình.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Phan Mỹ Nhi ngạo nghễ bước vào.

Nhìn Tô Tô phía sau văn phòng, cô ta cười lạnh lùng nói: “Cô chính là hồ ly tinh đó nhỉ?”
“Thảo nào có thể quyến rũ chồng tôi, quả nhiên rất xinh đẹp.”

“Để tôi đoán xem, công ty này cũng là do cô bán mình để đổi lấy nhỉ?”
“Không thể không nói, cô rất thành công trong lĩnh vực bán mình đấy.”
Đột nhiên bị người ta xông vào sỉ nhục như vậy, Tô Tô tức giận đỏ cả mặt.
“Cô là ai?”
“Nói xằng bậy gì vậy!”
“Cô xúc phạm nhân viên chúng tôi, phá hoại tài chính công ty, cẩn thận tôi báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát?” Phan Mỹ Nhi cười to nói: “Cô cứ báo đi.”
“Ngược lại tôi muốn xem xem, cảnh sát Long Giang các người có dám bắt tôi không.”
Mấy tên vệ sĩ xông đến giám sát Liễu Thanh và Tô Tô.
Một tên vệ sĩ trong đó còn quá đáng hơn, lại chuyển ghế riêng của Tô Tô để đến sau lưng Phan Mỹ Nhi.
Phan Mỹ Nhi ngồi xuống, lạnh lùng cười nói: “Không hiểu sao?”
“Vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, Tiết Nhân là chồng tôi.

Bây giờ hiểu rồi chứ?”
Tô Tô thay đổi sắc mặt, nghiến răng nói: “Chuyện của Tiết Nhân, không liên quan đến tôi.”
Phan Mỹ Nhi đột nhiên lao đến, tát cho Tô Tô một bạt tai.
“Hừ!”
“Đồ đê tiện!”
“Hại chết Tiết Nhân còn nói không liên quan? Vậy thì tôi hỏi cô, tại sao nửa đêm cô mặc áo cưới chạy đến biệt thự Bạch Thiên Nga?”
“Cô có thể nói Tiết Nhân muốn ép buộc cô, nhưng anh ta sẽ ép buộc cô mặc áo cưới sao?”
“Bản thân cô cố ý mặc áo cưới khoe khoang quyến rũ chồng tôi.

Bây giờ, cô nói không liên quan đến cô?”
Phan Mỹ Nhi ném một xấp ảnh lên mặt Tô Tô.
Trong ảnh, chính là Tô Tô mặc áo cưới màu trắng, xinh đẹp ở biệt thự Bạch Thiên Nga.
Lúc này, ngay cả Liễu Thanh bên cạnh cũng không hiểu.

Bởi vì kiểu áo cưới này rất khó mặc trừ khi tự nguyện.
“Không phải như thế.”

“Tôi bị lừa!” Tô Tô muốn thanh minh gấp, nhưng trong nhất thời lại không biết nên nói thế nào.
Cô che mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phan Mỹ Nhi cũng không cho Tô Tô cơ hội thanh minh, cô ta ngồi trở lại, giống như nữ
Thấy Tô Tô nghiến răng trừng mắt, cô ta lạnh lùng cười nói: “Không muốn quỳ sao?”
“Vậy được, chúng ta chơi một trò chơi.”
Cô ta hỏi Tiêu Nghĩa bên cạnh: “Tiêu tiên sinh, thời gian giao ước là mấy giờ?”
Tiêu Nghĩa cười nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Phan Mỹ Nhi nhìn đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, lạnh lùng cười nói: “Một, hai, ba.”
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Liễu Thanh vội bắt máy.
“Cái gì?”
Nghe nội dung bên trong, sắc mặt cô ta thay đổi.
Vừa cúp điện thoại thì lại vang lên.

Liên tiếp như vậy, sắc mắt Liễu Thanh đã tái nhợt.
“Liễu tổng, xảy ra chuyện gì?”
“Ai gọi điện thoại?”
Liễu Thanh liếc nhìn Phan Mỹ Nhi, nghiến răng nói: “Những kênh phân phối mà chúng ta vất vả liên lạc kia, đều gọi điện thoại đến muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng.”
Tô Tô như thể bị đánh mạnh.
Không có những kênh phân phối này thì sản phẩm mà họ vất vả sản xuất ra sẽ bán cho ai?
Cắt đứt nguồn tiêu thụ chẳng khác nào chặt đứt đường sống..

Bình Luận (0)
Comment