Thần Vương Lệnh

Chương 123


Đột nhiên thấy người sống đi vào, hơn nữa còn là người cao ráo xinh xắn như Thiết Ngưng Sương, tất cả phạm nhân đều ngây ra một lúc, sau đó lập tức ồn ào.
Bao gồm cả đám người mặt sẹo đang chuẩn bị đi vào cửa nhỏ cũng dừng bước.
Bọn họ nhìn chằm chằm Thiết Ngưng Sương mà nuốt nước bọt, trong mắt là khát vọng không chút che dấu.
Khuôn mặt Thiết Ngưng Sương lạnh như băng, cô ta nhìn A Tân tức giận nói: Cậu là người chết sao?
Vì sao bị người khác đánh mà không đánh trả?
Vẻ mặt A Tân kinh ngạc.

Cậu ấy không hiểu sao lại có một cô gái mạnh mẽ như thế này xuất hiện.

Cậu ấy đần người ra không biết nên nói gì.
Mỹ nữ, em là ai vậy?
Thằng nhãi đó không dám đánh lại, chẳng lẽ em dám đánh lại sao?
Hay là anh trai luyện với em một chút?
Một người đen gầy giống khỉ đứng bên cạnh mặt sẹo bị ham muốn đánh gục, hai mắt như có lửa.

Gã ta không nhịn được mà đứng ra đùa giỡn.
Nghe gã nói vậy, đám người đứng xung quanh đều bật cười.
Thiết Ngưng Sương nhìn con khỉ con đen gầy kia, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp nói: Nếu như anh có gan thì cũng được nha.
Ánh mắt con khỉ đen gầy kia lập tức sáng lên.
Những người bị giam giữ dài hạn không biết khi nào mới được thả ra như bọn họ thấy con gái như Thiết Ngưng Sương là đầu óc đã không suy nghĩ được như bình thường.
Em gái ngoan, vậy anh trai đến luyện tập với em một chút.
Đại mỹ nhân, anh trai đến rồi đây!
Khỉ gầy toét miệng cười, giang hai tay ra lao về phía Thiết Ngưng Sương.
Cẩn thận.

A Thân nhỏ giọng hô một tiếng, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Đôi mắt Thiết Ngưng Sương lạnh đi, cô ta quát lên một tiếng, xoay người đá chân, bịch một tiếng trúng ngực khỉ gầy.

Đừng nhìn cô ta mềm mại đáng yêu, sức cô ta không nhỏ chút nào.
Khỉ gầy kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bị đạp bay ra.

Gã đập vào song sắt phía xa rồi ngã ầm xuống mặt đất.
Gã ta há mồm định mắng thì phun ra một ngụm máu tươi.
Gã sợ mất hồn mất vía, liều mạng hét lớn: Giám ngục, bác sĩ, đến đây mau!
Đánh chết người rồi!
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Cô gái xinh đẹp đáng yêu mềm mại như vậy lại là một đóa hoa hồng ra tay ác độc.

Sự ngả ngớn trong mắt bọn họ lập tức biến thành sợ hãi.
Khỉ gầy kêu khàn cả giọng nhưng kì lạ là giám ngục bình thường không rời nửa bước nay lại không hề xuất hiện.
Thiết Ngưng Sương lần nữa nhìn về phía A Tân, cố ý khinh thường nói: Ngay cả tôi cũng dám ra tay.

Không phải cậu còn nhát hơn cả một người phụ nữ đấy chứ?
Mau đứng lên đi!
Lúc nãy bọn họ đánh cậu như thế nào, bây giờ cậu trả lại gấp bội!
Ánh mắt A Tân thay đổi, cậu ấy nhìn Thiết Ngưng Sương rồi chăm chú nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói: Các người là ai?
Ai cũng có thể thấy được Thiết Ngưng Sương là người đi theo Tần Thiên.
Nghe câu hỏi của A Tân, ánh mắt tất cả phạm nhân đều nhìn về phía Tần Thiên.

Bọn họ đều muốn biết người đàn ông thần bí này rốt cuộc là ai.
Tần Thiên cười nói: A Tân, cậu muốn rời khỏi đây không?
Bây giờ cậu đánh gục tất cả bọn họ, tôi sẽ mang cậu ra khỏi đây.
Cho cậu một thế giới hoàn toàn mới.
Anh nói gì? Ánh mắt A Tân hơi sáng lên, bên trong là sự sợ hãi pha lẫn vui mừng.

Nhưng cậu ấy nhanh chóng không tin lắc đầu.

Tôi nghiệp chướng nặng nề, sẽ không rời khỏi nơi này.
Anh đi đi.
Thật sao? Tần Thiên cười lạnh nói: Cậu không muốn gặp mẹ mình sao?
Cùng tôi rời đi, cậu có thể gặp mẹ của mình.
Người A Tân run lẩy bẩy.

Cậu ấy cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế bản thân.
Tần Thiên quay người nhìn đám người mặt sẹo nói: Mấy người đều lên hết.

Ai có thể đánh bại A Tân tôi sẽ để người đó rời đi.
Thời hạn thi hành án của người đó sẽ dừng ở đây.
Tôi đảm bảo, chỉ cần sau khi ra ngoài không tái phạm thì đời này sẽ không có người nào truy cứu trách nhiệm của người đó.
Đám người mặt sẹo trở nên điên cuồng.
Bọn họ gầm thét lao về phía A Tân.
A Tân, cậu còn chờ gì nữa?
Mau đánh đi!
Đánh bại họ, cậu sẽ tự do! Thiết Ngưng Sương kích động nói.
A...A! A Tân đột nhiên ngẩng đầu kêu to rồi xông về phía mấy người mặt sẹo.
Một trận hỗn chiến xảy ra.
A Tân một địch mười.
Cậu ấy như một con sói con lao về giữa đàn cừu.
Cục diện dần nghiêng về một phía.
Tần Thiên nhìn đồng hồ.

Chỉ gần ba phút, đám người mặt sẹo không còn ai có thể đứng lên.


Bản thân gã đã bị A Tân đấm vào mắt, tròng mắt thiếu chút nữa cũng rơi ra.
Rất tốt.
Bây giờ cậu có thể đi theo tôi.
Tần Thiên hài lòng cười, trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Tiên sinh!
Mấy giám ngục ở nơi xa lao đến, tức giận nói: Cậu ta là tội phạm phạm tội nặng, anh không thể dẫn cậu ta đi!
Xin anh biết điều.

Bọn họ lấy vũ khí bên hông ra.
Thiết Ngưng Sương vội vàng nói: Anh Thiên, theo tôi thấy thì chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn.
Nói đùa gì vậy, cô ta có thể thông qua quan hệ mang Tần Thiên đến xem tội phạm trọng tội như A Tân đã là phá lệ rồi.
Sao có thể nói mang đi là mang đi được.
Lúc cô ta nói với A Tân có thể mang cậu ấy đi chỉ vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của A Tân mà thôi.
Cho dù muốn dẫn A Tân đi thật, Thiết Ngưng Sương đoán nhất định sẽ gặp rất nhiều trắc trở.

Nói không chừng ông nội còn phải ra mặt nữa.
Ngay cả vậy thì vẫn còn rất nhiều thủ tục, nhất định tốn rất nhiều thời gian.
Tần Thiên trực tiếp muốn mang người đi, khác nào đang vượt ngục chứ.
Đối mặt với sự đề phòng của giám ngục, Tần Thiên không thay đổi sắc mặt, cười nói: Sẽ có người hoàn thành thủ tục cho các anh.
Mọi người đều không hiểu.
Chưa đến nửa phút sau, người phụ trách đứng đầu ngục giam, vẻ mặt nghiêm túc chạy vào.
Tần tiên sinh, chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh.
Bây giờ ngài có thể mang bất kì ai đi trong ngục giam này.
"Hồ sơ của người đấy ở chỗ này cũng sẽ biến mất.
Cái gì?
Giám ngục và phạm nhân đều sợ ngây người.
Thiết Ngưng Sương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta kinh ngạc nói: Nói cách khác bây giờ chúng tôi có thể mang A Tân đi?
Trưởng ngục giam gật đầu, nhắc lại lần nữa: Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, Tần tiên sinh có thể mang bất kể người nào đi cùng.
Tần Thiên cười nói: Một người là đủ rồi.
Đi thôi.

Mãi cho đến khi rời khỏi ngục giam, Thiết Ngưng Sương vẫn cảm thấy vô cùng khó tin khi nhìn Tần Thiên bình thản bên cạnh.
Cô ta rất muốn biết người đàn ông này mạnh đến mức nào.
Ngoài thành phố, dốc núi trong rừng tùng.
Nhìn ngôi mộ và bia mộ trước mặt, A Tân vẫn luôn im lặng không nói lời nào cuối cùng cũng không nhịn được.
Cậu ấy ngã xuống đất, nghẹn ngào khóc lớn.
Mãi cho đến khi mặt trời ngã về phía tây.
Tần Thiên nhìn trời rồi nói: Thời gian không còn nhiều nữa, đi thôi.
Mặc dù cậu đã mất mẹ, nhưng tôi đảm bảo với cậu, từ nay về sau, trên thế giới này, cậu không còn là một người cô đơn nữa.
Cậu sẽ có rất nhiều anh em nhiệt huyết như cậu.
Bọn họ đều sẽ thành người nhà của cậu.
Tại Thiên Phạt, không có người nào là cô đơn.

Bọn họ không chỉ là anh em của nhau, mà còn là người nhà!
Nghe câu này, Thiên Ngưng Sương có chút muốn khóc.

Mặc dù thời gian tham gia chưa lâu nhưng trong máu cô ta đã hòa vào với Thiên Phạt.
Nói cho cùng, bọn họ là cùng một loại người.
Chỉ có người giống nhau ở một chỗ mới có thể đồng cảm với nhau, cho nhau sự ấm áp.
Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường, Thôi Minh, Đồng Xuyên, Thiết Tí, bao gồm cả Thiết Ngưng Sương và A Tân, bọn họ đều là dị biệt trong mắt người khác.
Nhưng trong mắt nhau, họ lại là người đáng yêu nhất.
Đây chính là tình nghĩa chân thật nhất giữa anh em trong Thiên Phạt.
Họ quay về Long Giang trong đêm.
Vừa ra đến sân bay, Tần Thiên đã nhận được điện thoại của Lôi Báo: Tiên sinh, thành phố bên kia đã có tin tức.
Tôi muốn gặp mặt ngài để báo cáo.
Ánh mắt Tần Thiên thay đổi, hắn nói với Thiết Ngưng Sương: Đưa A Tân về sơn trang.

Nói Tàn Kiếm chăm sóc cậu ấy nhiều chút.
Những chuyện khác nghe theo lệnh của tôi.
Rõ! Thiết Ngưng Sương mang theo A Tân lên xe rời đi.
Một mình Tần Thiên đến địa điểm Lôi Báo nói để gặp mặt..

Bình Luận (0)
Comment