Thần Vương Lệnh

Chương 166


Cái gì?
Nghe thấy báo cáo, Tần Thiên rất kinh ngạc.

Trước đó, hắn không nghi ngờ Mục Phi Phi.

Mục Phi Phi chỉ định khách sạn Kiệt Long, Tần Thiên cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng đó chỉ là sự phô trương bản thân của ngôi sao.

Tất cả điều này với nhà họ Phan đều là tình cờ.

Lần này chợt có hứng, bảo người đi điều tra hành tung của Mục Phi Phi, Tần Thiên cũng hoàn toàn chỉ là có chút tò mò.

Muốn biết ngôi sao lớn thần bí này, đã đến tỉnh thành nhưng lại không lộ diện rốt cuộc là đang làm gì.

Tuyệt đối không ngờ tới!
Rất rõ ràng, Mục Phi Phi với Phan Long đã quen biết từ trước!
Nếu không, sẽ lên xe của nhà họ Phan ngay khi vừa xuống máy bay.

Sau khi đi đến biệt thự Long Cung của Phan Long, đến bây giờ cũng chưa rời đi!
Có thể thấy rằng, cả buổi lễ ký kết hợp đồng tiếp theo chính là một cái bẫy đã được thiết kế công phu!
Mục Phi Phi chỉ là một người con gái, sẽ không có mưu tính lớn như vậy.

Chắc chắn là Phan Long!
Tất cả những điều này, đều là do Phan Long đứng ở đằng sau giật dây!
Mẹ kiếp, năm năm trước hắn ta suýt nữa đã hại chết Tô Tô.

Bây giờ, lại điều khiển Mục Phi Phi dẫn dắt Tô Tô đến tỉnh thành, vào ở khách sạn dưới tên nhà chúng.


Lòng dạ lang sói, đã lộ rõ chân tướng!
Trong mắt Tần Thiên hiện lên sát khí, trong lúc xúc động suýt nữa hắn đã lao ra ngoài xông đến biệt thự Long Cung, giết Phan Long ngay tại chỗ.

Nhưng, cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại.

Phan Long, không phải mày muốn chơi sao? Vậy được, ông đây sẽ từ từ chơi thật vui với mày!
Biệt thự Long Cung, rất nổi tiếng trong giới thượng lưu của cả tỉnh thành.

Đó là một tòa nhà kiểu lâu đài có diện tích khoảng ba mẫu Anh.

Tất cả mọi thứ lắp đặt và bố trí bên trong có thể so sánh với cung điện Long Vương.

Ngoại trừ sự sang trọng đẹp đẽ của nó, thì quan trọng hơn là chủ nhân của nó.

Phan Long, thái tử gia của một trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành.

Mặc dù Phan Long xếp hàng thứ hai trong gia đình, nhưng anh trai của hắn ta đã bước vào con đường làm quan, ít nhất ngoài mặt đã rời khỏi giới kinh doanh.

Gần như cả tỉnh thành đều biết, Phan Long mới là người đứng đầu đế chế kinh doanh của nhà họ Phan trong tương lai.

Phan Long cũng không phụ sự kỳ vọng cao của gia tộc, sau khi bước vào công ty gia đình rất nhanh đã thể hiện sự tài giỏi của mình, mở rộng lãnh thổ kinh doanh cho gia tộc, được mệnh danh là “Tiểu Lang Vương”.

Tên của thái tử gia, có thể nói là danh xứng với thực.

Quyền thừa kế doanh nghiệp gia đình hàng chục tỷ khiến cho Phan Long mới ba mươi tuổi, trông có vẻ âm u và khôn ngoan vượt xa những người cùng tuổi.

Hắn ta nằm trong một hồ bơi nước nóng trong nhà của Long Cung, bên cạnh là nữ quản gia trẻ tuổi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, có vóc dáng và khuôn mặt đủ để tham gia cuộc thi sắc đẹp đến báo cáo.

“Thiếu gia, Mục Phi Phi tiểu thư đã đến.”
Phan Long nhìn nữ quản gia trẻ tuổi, ánh mắt lướt quá dáng người có lồi có lỗm của cô ta rồi dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung “Ta thích cô hơn, gọi ta là chủ nhân.”
Nữ quản gia trẻ tuổi bối rối, hơi đỏ mặt nói: “Vâng.

Thưa chủ nhân.”
Phan Long hài lòng gật đầu “Mời ngôi sao lớn vào đi.”
“A Long!” Mục Phi Phi chưa đến nhưng tiếng cười đã đến trước.

Cô ta đẩy cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy Phan Long, đôi mắt cô ta lấp lánh giống như một kẻ bủn xỉn nhìn thấy núi vàng vậy.

“Mau nhìn xem, em mang thứ gì đến cho anh này.”
“Viên thuốc kim cương do bác sĩ hoàng gia Kyoto tự tay điều chế, có hiệu quả rất tốt.

Biết bao nhiêu người tốn tiền cũng không mua được đâu.”
“Em cũng là nhờ vào rất nhiều mối quan hệ mới mua được mấy lọ này.

Biết anh trăm công nghìn việc nên đặc biệt mang đến bồi bổ cho anh đấy.”
“Anh phải uống đúng giờ đấy nhé.

Yên tâm, uống hết thì lần sau em sẽ nghĩ cách để mua.”
Phan Long nhìn Mục Phi Phi cười nói: “Em quan tâm đến sức khỏe của anh như vậy, thế nào, thật sự muốn kết hôn với anh?”

“Ngôi sao lớn của chúng ta muốn từ bỏ con đường ngôi sao rồi sao?”
Mục Phi Phi đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Anh nói nhảm gì thế? Nhiều người vậy mà!”
Phan Long phất tay nói: “Các người có thể lui đi.”
Nữ quản gia trẻ tuổi thoáng do dự, nói: “Có cần chuẩn bị đồ bơi cho tiểu thư Mục Phi Phi không ạ?”
Phan Long nhìn Mục Phi Phi, trưng cầu ý kiến của cô ta.

Mục Phi Phi nói: “Không cần đâu.

Tôi không thích ngâm nước nóng.”
Sau khi quản gia, người hầu và vệ sĩ lui đi, dưới sự ra hiệu của Phan Long, Mục Phi Phi cởi quần áo ra.

Bơi về phía Phan Long giống như nàng tiên cá.

“Không có lương tâm, nếu em không tìm anh có phải mãi mãi anh cũng sẽ không chủ động tìm em không?”
“Phan Long, có phải trong lòng anh hoàn toàn không có em không?”
Phan Long đưa cho Mục Phi Phi một ly rượu vang, nói: “Anh thực sự rất bận.”
“Không phải biết cô sắp đến đây ký hợp đồng người phát ngôn, tôi đã lập tức bảo quản gia sắp xếp khách sạn giúp cô rồi sao.”
“Ngoan, đợi qua khoảng thời gian này anhi hết bận chúng ta sẽ đi nghỉ ở Châu u.”
“Thật?” Mục Phi Phi kích động.

“Nghe nói gần đây em đang học lặn?” Phan Long kề sát bên tai cô ta nói.

“Ừm… Vậy lần sau chúng ta cùng đi lặn ở Châu u.” Mục Phi Phi thất thần.

“Anh không đợi được nữa, bây giờ để anh xem trước.” Nói xong, Phan Long nhấn đầu Mục Phi Phi xuống nước.

Mục Phi Phi uống vài ngụm nước vùng vẫy thoát ra, sắc mặt thay đổi.

Cô ta không vui nói: “Anh làm gì vậy? Anh điên rồi!”
Phan Long bật cười ha ha, nói: “Ngôi sao lớn, anh muốn kiểm tra kỹ năng lặn của em như thế nào thôi.”
“Nào, lặn thêm lần nữa cho anh xem nào!”
Mục Phi Phi có chút tức giận, nói: “Em không làm được.

Phan Long, anh đang chơi em đấy à!”
Phan Long nói: “Ngày mai đến trung tâm thương mại nhà chúng ta, vừa nhập một lô túi mẫu mới, em tha hồ chọn.”

Mục Phi Phi cười nói: “Em không thiếu túi.”
Phan Long “Em muốn cái gì?”
Mục Phi Phi “Gần đây có tư bản muốn quay ‘Thần Vương Lệnh’, đó là đại I số một trên Internet, nghe nói đã mời đội ngũ sản xuất của Hollywood.”
“Em muốn đóng nữ chính.”
Phan Long cười nói: “Anh cũng nghe nói.

Nhưng, phía tư bản là môn sinh bên An lão gia tử.”
“Anh không thể hứa cho em vai nữ chính.

Ừm, giữ nữ ba, cố gắng nữ thứ.

Anh chỉ có thể đồng ý với em như vậy.”
“Thật? Em biết trong lòng A Long anh có em mà.”
Mục Phi Phi cắn răng, hít sâu một hơi lặn xuống nước.

Ở dưới nước, bắt đầu nhiều kiểu biểu diễn.

Nhìn Mục Phi Phi giống như nàng tiên cá bị mình chơi đùa trong lòng bàn tay, Phan Long bật cười ha ha.

Đôi mắt u ám, lóe lên sự điên cuồng “Tô Tô!”
“Năm năm trước tôi không có được cô, năm năm sau, cô cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay tôi!”
“Tần Thiên, tao sẽ tự tay bắt mày băm thành nhiều mảnh trước linh đường của em gái tao!”
“Kẻ thù của nhà họ Phan ta, không ai có thể sống sót!”
“Phan Long ta, chính là vị vua chân chính của tỉnh thành!”
“Ta là vua!”
“Ô!”.

Bình Luận (0)
Comment