Thần Vương Lệnh

Chương 594

Chương 594

Truy Phong ngã trên mặt đất, sắc mặt khiếp sợ trắng bệch, anh ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn răng nói: “Anh biết sư phụ tôi?”

Tần Thiên hơi lộ vẻ kích động: “Không biết. Không ngờ cậu lại có được chân truyền của ông ta.”

Mặt mày Truy Phong ảm đạm: “Không, ông ấy không phải sư phụ tôi, ông ấy chỉ dạy tôi cách dùng đao, mà không chịu thu nhận tôi làm đồ đệ.”

“Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, ông ấy cảm thấy tôi không xứng, sợ tôi làm mất mặt ông ấy.”

“Quả thật tôi đã làm ông ấy mất mặt.”

Một người chưa bao giờ thất bại và rất tự phụ lại bị đánh như vậy trước mặt người cùng trang lứa.

Sự tự tin của Truy Phong bắt đầu sụp đổ.

Tần Thiên vội vàng nói với vẻ nghiêm túc: “Cậu có thể luyện đến trình độ này, nói rõ cậu là kẻ nghiện đao.”

“Chẳng qua công lực hơi thiếu chút mà thôi.”

“Chính cậu mới vừa rồi cũng nói có đôi lúc cậu không thể khống chế được bản thân sau khi xuất đao. Đó là khiếm khuyết của cậu.”

“Bởi vì cậu quá coi trọng đao, coi nó như thần, còn xem bản thân là tín đồ của nó.”

“Thật ra đao cũng chỉ là một thanh đao. Bản thân nó không có linh hồn, linh hồn của nó là do người sử dụng ban cho nó.”

“Vì vậy cậu nên là chủ sở hữu của nó chứ không phải nô lệ của nó, hiểu không?”

“Tôi là chủ nhân của đao, mà không phải nô lệ…” Truy Phong lẩm bẩm, dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Anh ta đột nhiên quỳ gối trước mặt Tần Thiên, dập đầu.

“Xin anh hãy nhận tôi làm đồ đệ!”

Tần Thiên nở nụ cười, nói với vẻ né tránh chủ đề này: “Cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi.”

“Phần còn lại phải dựa vào bản thân cậu tự ngộ ra.”

“An lão gia tử, thời gian không còn sớm. Chúng ta hãy đi thôi.”

An Quốc sực tỉnh, vội vàng lớn tiếng nói: “Chào tiên sinh!”

“Xem ra không cần vệ sĩ, tôi bảo tài xế đưa mọi người đi!”

Một tài xế của An gia lái chiếc Toyota Alphard của Liễu Như Ngọc.

Tần Thiên, Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, ba người chạy về Long Giang.

“Lão gia tử, nghe nói Tần Thiên thu phục được Truy Phong? Đây thực sự là một điều kỳ lạ.” Quản gia Kế Chân, thấp giọng nói.

Ông ta và những người còn lại không nhìn thấy một màn vừa rồi.

Bởi vì nơi này là nơi ở dành riêng cho Liễu Như Ngọc. Ngoại trừ An Quốc ra, những người khác nếu không được gọi thì đều thức thời tránh đi.

An Quốc thỉe dài nói: “Xem ra chúng ta đã xem thường cậu ta rồi.”

“Quả thật xem thường.” Kế Chân cười, thấp giọng nói: “Lại nói tiếp về vị Tần tiên sinh này thật đúng có khả năng gây hoạ, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.”

“Ừ?” An Quốc ngẩn người một chút, nói: “Ý ông là sao?”

Bình Luận (0)
Comment