Thần Vương Lệnh

Chương 97


Tô Tô sững người một lúc, rồi bị ánh mắt trìu mến và giọng điệu trầm ấm Tiết Nhân thu hút.
Trong phút chốc, cô như được trở về thời thiếu nữ cấp 3 mộng mơ.
Mãi cho đến khi Tiết Nhân đọc xong, cô mới đỏ mặt nói: “Đây là bài Gửi cây Sồi của Thư Đình...”
“Sao đột nhiên anh lại đọc bài này?”
Tiết Nhân nhìn Tô Tô với ánh mắt rực lửa, nuốt nước miếng và nói: “Bởi vì đây là bài thơ em thích nhất.”
“Cũng là quan điểm về tình yêu của em.”
“Trong thư, em đã nhiều lần nhắc tới, cho nên anh đã sớm học thuộc lòng rồi.”
“Mỗi một chữ, đều giống như một dấu vết, in thật sâu trong lòng anh.”
Trái tim Tô Tô run lên, cô né tránh ánh mắt của Tiết Nhân, có chút không được tự nhiên nói: “Những lá thư kia, anh vẫn còn giữ lại à.”
Tiết Nhân kích động nói: “Đối với người khác, chúng chỉ là những bức thư bình thường.

Nhưng đối với anh, chúng chính là bảo vật vô giá!”
“Thật đó, xin em hãy tin anh!”
“Nếu không anh đọc lại nội dung trong thư cho em nghe!”
Tô Tô vội vàng nói: “Không cần!”
Cô có chút tự giễu nói: “Đều là chuyện của quá khứ, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ nhớ lại thật là buồn cười.”
“Tiết Nhân, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng bàn thỏa thuận bồi thường đi.”
“Tô Tô!” Tiết Nhân bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Tô, quỳ một gối xuống.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tô hoảng sợ, vội vàng đứng dậy.
Tiết Nhân kích động nói: “Những cảm xúc mà anh đã chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, anh vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ chúng.”
“Đúng là ông trời có mắt, để cho anh gặp lại em!”
“Bây giờ anh nhất định phải nói ra!”
“Không cần!”

“Anh mau buông tôi ra!” Tô Tô có linh cảm về những gì Tiết Nhân sẽ nói, cô rất hoảng loạn, nhưng tay lại bị nắm chặt, không thể vùng vẫy.
“Anh yêu em!”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong chuyến đi chơi ở trường trung học, anh đã yêu em sâu đậm!”
Tô Tô im lặng như bị sét đánh.
“Anh biết, anh đi du học nước ngoài, hơn nữa không nói lời từ biệt với em, là anh không đúng.”
“Đó là bởi vì...!gia đình ép buộc, anh không thể không làm như vậy!”
“Anh không tới tạm biệt em là bởi vì anh không thể chịu đựng được nỗi đau đó!”
“Mấy năm nay ở nước ngoài, một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, nỗ lực học tập, em chính là động lực để anh kiên trì!”
“Gia đình giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái tài giỏi, nhưng anh đều không thích.

Bởi vì, trong lòng anh chỉ có em!”
“Anh thề cả đời này anh sẽ không cưới ai khác ngoài em!”
“Tô Tô, bây giờ anh quay về rồi, anh có đủ khả năng để chu cấp cho em một cuộc sống tốt nhất.”
“Anh chính thức cầu hôn em, em lấy anh có được không?”
Tô Tô rơi lệ.
Cô che miệng và ổn định cảm xúc của mình, cuối cùng lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiết Nhân, nếu năm năm trước anh nói với tôi những lời này, chúng ta nói không chừng thật sự có khả năng...”
“Chỉ là bây giờ đã quá muộn rồi.”
“Nói thật với anh, tôi đã kết hôn rồi.”
Cái gì?
Tiết Nhân ngẩn người sau đó vội vàng nói: “Anh không quan tâm!”
“Anh không tin, trên đời này ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào có thể xứng với em sao!”
“Em ly hôn với anh ta, anh chờ em!”
Tô Tô lắc đầu.
Tiết Nhân vội vàng nói: “Anh ta không muốn sao? Không sao, anh có thể cho anh ta tiền.”
“Bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh ta ra giá!”
“Tô Tô—”
Tô Tô vẫn lắc đầu: “Đừng nói nữa!”
“Đây không phải là chuyện tiền nong.”
“Tiết Nhân, chúng ta đã không còn khả năng rồi, những chuyện trong quá khứ đều là sự bồng bột của tuổi trẻ, hãy để nó trở thành kỷ niệm ở sâu nơi đáy lòng.”
“Bây giờ mong anh buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”
“Thật đấy, chồng tôi rất nóng tính.

Nếu như để anh ấy biết—”
Cô muốn nói, nếu như để anh ấy biết, nói không chừng sẽ đánh anh.
Nhưng Tiết Nhân lại tưởng rằng Tô Tô sợ bị bạo lực gia đình.
“Đồ chó, lại dám quản em như vậy!”
“Tô Tô, em đừng sợ, nếu như anh ta dám bắt nạt em, anh sẽ cho anh ta biết Long Giang này là thiên hạ của ai!”
“Tô Tô, anh không thể nhịn được nữa, anh muốn em!”
Anh ta kích động muốn kéo Tô Tô vào trong lòng.

“Đừng!”
Tô Tô thật sự sốt ruột rồi, cô không ngờ Tiết Nhân lại có thể mất khống chế cảm xúc như vậy.
Vốn dĩ đồng ý đi với anh ta, một mặt là vì gặp lại bạn học cũ, mặt khác cũng là vì thỏa thuận bồi thường của mọi người.
Thế nhưng sức lực của Tiết Nhân rất lớn, cô lại không vùng vẫy ra được.
Nhìn thấy mỹ nhân đang ôm trong lòng, Tiết Nhân hưng phấn hai mắt đỏ lên, cổ họng phát ra âm thanh của dã thú.
Đúng lúc này, bụp!
Cùng với một tiếng vang lớn, cửa phòng bị một cước đá văng ra.
“A!”
Hai người đang giằng co đều hoảng sợ.
Tiết Nhân theo bản năng buông tay ra và ngã ngồi trên thảm, Tô Tô thì lảo đảo lui về phía sau sắp ngã xuống đất.
Đúng lúc này một cánh tay phải mạnh mẽ, ôm lấy eo cô.
“Tần Thiên?”
“Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy Tần Thiên sắc mặt lạnh lùng, cô có chút bất an.
Trong mắt Tần Thiên đều là lửa giận, hắn lạnh lùng nói: “Nửa đêm nửa hôm, tại sao lại tới khách sạn với người đàn ông khác?”
Tô Tô ngẩn người.
Anh đang hét vào mặt tôi?
Vốn dĩ còn muốn giải thích, nhưng bây giờ tất cả đều biến thành tủi thân và tức giận.
Cô trừng mắt muốn nói điều gì đó.

Bỗng nhiên, Tần Thiên dùng sức trực tiếp ôm cô lên, gắt gao ôm ở trước ngực.
Rồi lại chất vấn: “Nói, lần sau còn dám nữa không?”
Nói xong, bốp!
Anh dám đánh vào mông tôi?
Tô Tô hoài nghi nhân sinh, cô tức giận đỏ mặt ra sức vùng vẫy nhưng đều vô ích.
Cảm nhận được cái ôm gắt gao, cùng với lồ ng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, bỗng nhiên, một cảm giác như một con thuyền nhỏ đang cập bến bao trùm lấy cô.
Cô biết người đàn ông này bởi vì quá quan tâm đ ến cô, cho nên mới hét với cô.
Vừa hét với cô, vừa ôm chặt như vậy, như thể sợ cô chạy mất.
Dưới ánh mắt “như hổ rình mồi” của Tần Thiên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một cô vợ mắc lỗi, xấu hổ cúi đầu, bĩu môi nói: “Anh ta là bạn học của tôi...”
“Không phải như anh nghĩ đâu!”

“Nữ nhân ngốc nghếch, về nhà sẽ xử lý em sau!” Tần Thiên hừ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tiết Nhân vẫn đang ngồi dưới đất.
“Mặc kệ mày là ai, tránh xa vợ tao ra một chút.”
“Nếu không, mày sẽ chết rất thảm!”
Nói xong hắn xoay người sải bước rời đi.
“Thằng khốn nạn!”
“Mau đứng lại! Bỏ cô ấy xuống!”
Tiết Nhân phản ứng lại, phẫn nộ xông tới.
Tần Thiên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đá anh ta trở lại trong phòng.
Tiết Nhân bị ngã đến choáng váng, chỉ đàn trơ mắt nhìn Tần Thiên ôm nữ thần mà anh ta sắp có được rời đi.
Tô Tô hai chân điên cuồng vung vẩy: “Khốn nạn, mau buông tôi xuống!”
“Có chuyện gì từ từ nói, bỏ tôi xuống trước đã!”
Thế nhưng, Tần Thiên hôm nay như thể mắc phải bệnh thẳng nam, hắn ôm cô thật chặt, nhât quyết không buông tay.
Cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn đi ra, nhân viên phục vụ dọc đường đều nhìn tới nỗi ngây ngốc.
Thế này...!Cũng quá bá đạo rồi!
Mãi cho đến khi đi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe ra ném người phụ nữ này vào, sắc mặt Tần Thiên mới có chút dịu lại và lái xe rời đi.
“Khốn nạn!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Ahhhhh, tao sẽ giết mày!”
Tiết Nhân phản ứng lại, ở trong phòng gầm gừ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Kiều Lục, tôi là Tiết Nhân, bây giờ tôi muốn ông điều tra giúp tôi!”
“Lập tức đi điều tra!”
“Tôi muốn tất cả thông tin về Tô Tô trong mấy năm, còn nữa, cô ấy kết hôn khi nào, thằng khốn nạn kia rốt cuộc là ai?!”.

Bình Luận (0)
Comment