Thần Xạ Nhà Thanh

Chương 1039

Trần Phương Tố không ngờ Lý Chấn đột nhiên hét to như vậy, hơn nữa Lý Chấn còn nói bừa, thân thể nàng ta khẽ run, nói: "Nữ nhân của ngươi là ai chứ không phải ta."

"Là nàng."

Lý Chấn chậm rãi đi tới, vẻ mặt khẳng định.

Tuy rằng Phương Tố ở trước tên nàng cho thêm họ, nhưng Lý Chấn có thể khẳng định nữ tử trước mắt là Phương Tố. Huống hồ, họ Trần này cũng là họ của Trần Càn Khôn, hơn nữa loại cảm giác quen thuộc Phương Tố mang tới cho Lý Chấn lúc này cuối cùng cũng được nghiệm chứng. Lý Chấn vô cùng kích động, đừng nhắc tới rất cao hứng, hắn không ngờ lại ở nước Mỹ gặp được Phương Tố.

Hiện giờ, cuối cùng cũng tìm được Phương Tố.

Bàn tay gầy của Đường Hoài Đức thò về phía eo A Tát Mãn, dùng sức nhéo một cái.

Một tiếng hét thảm, vang vọng cả Hồng Lâu Mộng.

A Tát Mãn trợn mắt, lớn tiếng quát: "Đường Hoài Đức, lão bất tử ngươi. Lão tử đang ngồi yên, không làm gì ngươi, ngươi vì sao lại nhéo ta."

Đường Hoài Đức ngượng ngùng cười: "Ta thử xem mìn có đang nằm mơ hay không ý mà."

A Tát Mãn vẻ mặt phẫn nộ, nắm chặt quyền đầu.

Hắn sợ mình không nhịn được, đám gãy xương cốt của lão gia hỏa này.

Cả nửa ngày sau, A Tát Mãn mới áp chế được cơn tức, nói: "Nếu không phải nể ngươi già cả, ta nhất định hủy đi xương cốt của ngươi, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của quyền đầu, Chuyện vừa rồi ta nhớ kỹ, sau này mới tính sổ." Dứt lời, hắn nhìn về phía Lý Chấn và Trần Phương Tố đang gần nhau dần, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Hai người này thật đúng là có quen nhau.

Đường Hoài Đức không để uy hiếp của A Tát Mãn ở trong lòng, nếp nhăn trên mặt nhíu vào với nhau, vò đầu nói: "Người anh em, các ngươi nói xem đây là sao. Nhìn tình hình này, tiểu Trần và tổng thống như là tình nhân cũ, đã quen nhau từ lâu rồi."

Tát Mãn đảo mắt, cười dài nói: "Khẳng định là tình nhân cũ."

Hồng Dịch vuốt chòm râu dưới cằm, mỉm cười bảo: "Đây là chuyện tốt, là tình nhân thì tốt."

Ba người tươi cười, vẻ mặt vui sướng.

Nhưng mà, sự xuất hiện của Lý Chấn đối với Bỉ Lợi Phu mà nói đã tạo cho hắn áp lực cực lớn. Từ trong đối thoại của Trần Phương Tố và nam tử trước mắt, hắn cảm nhận được một loại cảm giác khác thường. Có điều, Bỉ Lợi Phu không phải một người chịu nhận thua. Hắn bước nhanh hơn chắn trước người Lý Chấn.

Bỉ Lợi Phu mặt sa sẩm, nhìn chằm chằm Lý Chấn, hung tợn nói: "Trần thân ai đã nói rõ là không biết ngươi, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Có ta ở đây, ngươi đừng hòng tới gần Trần dù chỉ một bước."

Lý Chấn nhíu mày nói: "Tố Tố là nữ nhân của ta, đừng có luôn miệng thân ái, ta nghe rất khó chịu. Nếu ngươi lại một lần nữa xưng hô như vậy, ta không ngại đánh ngươi một trận. Còn nữa, đừng chắn ở trước mặt ta, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra."

Bỉ Lợi Phu nhìn Phương Tố, nghiêm túc nói: "Ta gọi Trần như thế nào là quyền của ta, ngươi không có quyền can thiệp. Vả lại nàng ta cũng không phản đối, ngươi gấp cái gì? Đừng Xen vào việc của người khác." Dừng một chút, Bỉ Lợi Phu tiếp tục nói: "Hồng Lâu Mộng là tự do tự do, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ta đứng ở chỗ này là quyền của ta, ngươi có thể đi vòng qua."

Lý Chấn nói: "Ta lập lại một lần nữa, đừng có thân ái. Hơn nữa cút qua một bên ngay."

Bỉ Lợi Phu bật cười, cao giọng nói: "Trần thân ái, ta yêu nàng."

"Bùm ! !"

Lý Chấn một quyền đánh vào mắt phải của Bỉ Lợi Phu.

Nháy mắt, Bỉ Lợi Phu thành mắt gấu mèo.

Bỉ Lợi Phu hét lên đau đớn, ôm mắt, mắng to: "Đồ thô bỉ, đám người thô bỉ phía nam, không có một chút giáo dưỡng nào. Ngươi không xứng được ở bên Trần, nàng ta là sao trên trời, là thiên sứ Thượng Đế phái xuống. Ngươi và nàng ta không nghi ngờ gì nữa là dã thú với thiên sứ, không có kết quả tốt đâu. Ta khuyên ngươi rời xa Trần đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Thượng Đế à, người dã man xuống tay thật ác."

Bỉ Lợi Phu vẻ mặt đau khổ, khi nhìn về phía Lý Chấn, ánh mắt hung ác.

Lý Chấn lạnh giọng nói: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra."

Bỉ Lợi Phu thấy Lý Chấn vẫn chưa từ bỏ ý định, tức giận đến giơ chân, cao giọng nói: "Người Dã man, trần Thân ái như thiên sứ sao có thể..."

"Bùm ! !"

Lý Chấn lại một lần nữa ra quyền, trong chớp mắt, quyền đầu đã hạ xuống hốc mắt Bỉ Lợi Phu.

Lần này, đổi thành mắt trái của Bỉ Lợi Phu.

Một quyền nện xuống, mắt trái biến thành mắt gấu mèo, người xem người đều cười to. Bỉ Lợi Phu ôm mắt, cố chịu đau, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm. Nhất là nhìn thấy vẻ mặt coi thường của người chung quanh, lại nhìn Trần Phương Tố đang nhíu mày không nói gì, càng thêm trở nên phẫn nộ.

Lý Chấn lại một lần nữa nói: "Tránh ra!"

Bỉ Lợi Phu lắc đầu nói: "Ta sẽ không tránh ra, để bảo vệ cho thiên sứ của ta, thế chế không nhường."

Lý Chấn nói: "Chính ngươi muốn ăn đòn, đừng trách ta xuống tay quá ác."

"Chậm đã!"

Trần Phương Tố vươn tay ra ngăn lại, nàng ta kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Nhiều năm như vậy trôi qua, Phương Tố vẫn xinh đẹp như trước, năm tháng lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt nàng ta, nàng ta giống như trích tiên rơi xuống phàm trần, không nhiễm một hạt bụi. Chung quanh Chung quanh trở nên trầm trọng và dồn dập.

Lý Chấn kích động vô cùng, đã qua nhiều năm, lại được gặp Phương Tố.

Bỉ Lợi Phu vẻ mặt mê say vội vàng nói: "Ta yêu nàng, ta có thể mang tới hạnh phúc cho nàng cả đời, xin..."

"Câm miệng!"

Lý Chấn hét to, khí hung trên người làm Bỉ Lợi Phu rùng mình.

So với Lý Chấn, Bỉ Lợi Phu chưa kinh qua chiến trường, chưa giết người, như là một tiểu hài tử yếu đuối. Lý Chấn lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, giết người vô số, thủ đoạn cường ngạnh, tuyệt đối là một người tàn nhẫn. Tuy rằng Lý Chấn đã rất nhiều năm không tự mình lên đài giết địch, cũng rất ít lộ ra hung uy như vậy, nhưng càng giống như núi lửa bùng nổ, hung uy hiển hách.

Bỉ Lợi Phu lập tức vẻ mặt biến đổi, như là cắt tiết gà, ý chí chiến đấu sục sôi.

Ở trước mặt Phương Tố, hắn sẽ không yếu thế.

Phương Tố hít sâu, nói: "Lý Chấn, ta sẽ không đi với ngươi, ngươi đi đi!"

Lý Chấn nói: "Tố Tố, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn chưa quên được quá khứ, vẫn chưa tha thứ cho ta?"

Phương Tố mím môi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Bỉ Lợi Phu đau lòng vô cùng, nhưng nghĩ đến Phương Tố là người hắn yêu nhất, quyết không thể bỏ cuộc. Huống hồ, chỉ cần Lý Chấn rời khỏi, hắn vẫn có cơ hội. Bỉ Lợi Phu nhịn đau, lớn tiếng nói: "Nàng ta bảo ngươi đi, không muốn gặp mặt ngươi."

"Cút con mẹ ngươi đi."

Lý Chấn trong lòng bực mình, một quyền đánh ra

Bỉ Lợi Phu bị đánh trúng bụng, nện mông xuống đất, đau kêu oa oa. Trong mắt Lý Chấn lấp lánh sát khí lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Chuyện của ta và Tố Tố không cho phép ngươi nói chen vào. . Bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi như thế nào, , bất kể ngươi đối với Tố Tố như thế nào? Tóm lại, Tố Tố là nữ nhân của ta, cướp nữ nhân của ta, vậy chính là kẻ địch của Lý Chấn."
Bình Luận (0)
Comment