Thần Y

Chương 100


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 100: Đích thân thể hiện

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen




Cổng thôn, chỗ khám bệnh từ thiện chính



Không được một lúc, không dễ gì tụ tập được một đám người đông như vậy thế mà đi sạch, đều đến bên chỗ Diệp thanh hết rồi, đội khám bệnh tình nghĩa người nào người nấy nheo mắt nhìn nhau dở khóc dở cười.

Hoàng Húc Quân nói:
- Sớm biết tình hình thế này thì đã không đến rồi!

- Đúng rồi, đến làm cái gì đây, đến để bị chọc tức à! Anh mày chịu không nổi!
Bác sĩ khoa ngoại Bạch Tinh ca thán.

Hàn Hưng Dân giậm chân ôm hận:
- Bệnh viện cũng thật là, sao lại không điều mấy thầy thuốc trung y đến, chỉ có mỗi mình cái thằng thầy trung y nữa mùa, liệu có được việc không?


Tương Xuân yến nói;
- Cái cậu Diệp Thanh này trình độ cũng được, nhưng chỉ có một mình, sợ bận không xuể, vẫn còn đến tám thôn khác nữa cơ, lại nói thuốc trung y của chúng ta cũng khôn đủ dùng.

Hà Phẩm Dật sắc mắt như nước, mặt đầy âm hận, trong lòng anh ta rất phẫn uất, ngồi thu lu một chỗ trên tảng đá hút thuốc mạnh, nhìn bộ dạng đó, quả thật là như muốn phát điên phát cuồng lên!

Lí Tiểu Miêu thấy không khí có vể không hay, nên tản ra nói:
- à… vậy, tôi đi vào trong thôn giúp Diệp Thanh!

… … … … … … … …

Dưới gốc cây hòe trăm tuổi, địa phận khám bệnh từ thiện.

- Mọi người không cần chen chúc, không cần chen chúc, từng người một đến!
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng nói, cô ấy cũng mệt không kém Diệp Thanh bao nhiêu, trên trán thấm đầy mồ hôi.

Diệp Thanh thì áo ướt đẫm , châm cứu thì sức từ tay chân, còn bắt mạch thì lại càng chỉ có cái đầu họat động, mặc dù có công nghệ cao hỗ trợ , nên cũng cảm thấy không có được xuất phát từ cái tâm, nên biết, một mình anh ta xem bệnh cho hơn trăm người, cường độ lao động lớn biết bao à!

Người dân trong thôn thấy hai con người đó không ngừng giúp đỡ, khám bệnh cho mọi người, không chỉ khám bệnh miễn phí , mà còn kiểm tra cả sức khỏe cho mọi người, liền cảm thấy cảm động vạn phần.

Một ông cụ chừng hơn năm mươi tuổi nói:
- mọi người ai không bệnh nặng thì đừng đến tụ tập ồn ào nữa, người nào thật sự có bệnh thì cũng đợi chút đi, chúng ta để cho bác sĩ diệp nghỉ ngơi một chút, đừng làm mệt lửu hai đứa nhỏ!

Nghe xong câu đó, lập tức đại đa số người có mặt đều tán thành, hoạt động khám bệnh từ thiện tạm ngừng, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh có thời gian nghỉ ngơi, uống ngụm nước.

- Diệp Thanh, các bạn làm ăn ở đây tốt phết nhỉ!

Không biết Lí Tiểu Miêu đến từ lúc nào, vào lúc đó lại nhảy tót ra, phát một cái vào đầu Diệp Thanh, vừa cười vừa nói.

- Hết hồn! cậu làm tôi giật nảy cải mình, làm sao mà cứ toàn thích nhảy ra từ sau lưng người khác vậy!
Anh bạn Diệp thanh bất mãn nói.

Kỳ thực, anh ta không thích Lí Tiểu Miêu đánh vào đầu anh ta, bạn nói xem, phát vào đâu không phát mà lại cứ nhất quyết phát vào đầu người ta? Chẳng may đánh ngu con người ta ra thì làm thế nào? Chẹp chẹp đánh đần người ra thì cũng không sao, nhưng quan trọng là lảm hỏng mất kiểu tóc đẹp trai của anh!

- phì, dọa chết được cậu không!
Lí Tiểu Miêu lêu lêu đầu lưỡi, rồi kéo một cái ghế ra ngồi cạnh Diệp Thanh.

Thế này cũng tốt, bên trái Mã Tiểu Linh, bên phải Lí Tiểu Miêu, Diệp Thanh liền có chút không tự nhiên, tuy nói rằng Lí Tiểu Miêu là bạn bè thân thiết, nhưng mà nhừng người trong thôn đâu có biết điều đó, lại cho rằng anh chàng này đào hoa. Đẹp người, đẹp nết, sướng thế chứ lại!

Chưa hết, có không ít người còn nhìn Diệp Thanh với ánh mắt khác thường. Thạm chí còn ngấm ngầm thì thầm với nhau:
- Chẹp, anh bác sĩ Tiểu Diệp được đấy. Trái ôm phải ấp!

Vậy nhưng Lí Tiểu Miêu và Mã Tiểu Linh không để ý đến mấy chuyện đó, các nàng tốt xấu gì thì cũng là người thành phố nên cũng không có cái tư tưởng bảo thủ như ở đây, Lí Tiểu Miêu liền “ba láp ba sàm” kể hết một lèo diễn biến tình hình đang xảy ra ở trụ sở chính khám bệnh tình nghĩa, làm cho Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cứng cả họng.

Lý Tiểu Miêu đảo mắt, cươì nói:
- Không bằng một mình Diệp Thanh có bao nhiêu bệnh nhân, thôi một người ở đây làm được rồi! Còn tụi mình à, dọn dẹp rồi về nhà thôi!

- Vây đâu có được, không được!
Ngay lúc đó Diệp Thanh lắc đầu như đánh trống bỏi , nói:
- Chỗ này đếm đến cả vạn người, chỉ dựa vào một mình tôi sao được? Làm đến năm nào kiếp nào cho nó hết, cho dù có để tôi ở đây luôn đi chăng nữa, cũng chẳng là cái đinh gì!

- Vậy anh tính làm sao

Lý tiểu Miêu hỏi. Mã Tiểu Linh cũng ngước mắt dõi theo.

Diệp Thanh trầm ngâm một chút , nói:
- Cần phải nghĩ cách, dùng đến tây y vào nữa!

Ngay lúc đó liền lập tức đứng dậy, nhảy tót lên bàn, vẫy tay hô:
- Bà con ơi, bà con cô bác ơi, mọi người nghe tôi nói này!

Khá lắm Diệp Thanh, rống lên một cái, tiếng vang như chuông, ầm ầm truyền đi bốn hướng, thậm chí đến chim chóc ở những lùm cây xa ở trong rừng cũng đều thất kinh mà bay lên!

Lập tức, sự chú ý của mọi người đều bị thu lại ! mắt chớp chớp nhìn về phía Diệp Thanh, muốn nghe xem cái vị thần y Tiểu Diệp này muốn nói gì.

- Bà con cô bác, hãy nghe tôi một lần!
Diệp Thanh nói với mọi người xung quanh, rõ ràng dành mạch, tràn đầy ngữ khí, nói:
- Tôi biết, mọi người có thành kiến với tây y, tây dược, đã từng bị thiệt thòi, nhưng đó là dạng lang băm hại người, không có liên quan gì đến cả tập thể y học!

Kì thực, bất luận là tây y hay trung y, đều có thể có xuất hiện sai sót, cái này chủ yếu là do trình độ của bác sĩ. Mọi người tôn trọng tin tưởng và ưu ái đối với nền y học mà tổ tiên ta đã để lại , tôi cảm thấy rất mừng, bởi vì tôi cũng là người học trung y! Nhưng, tây y cũng có nhiều nét độc đáo và đặc biệt riêng, ví như phẫu thuật ngoại khoa, vi dụ như cấp cứu, hay vắc xin phòng bệnh gan, vân vân và vân vân...

Bệnh viện Ngô Đồng chúng tôi trước khi đến khu vực núi Cửu Long Trại lần này, đội hình tương đối mạnh, không chỉ mang đến nhiều dược phẩm, mà con thêm cả những thiết bị tiên tiến, các bác sĩ tham gia khám bệnh tình nghĩa đều là những bác sĩ xuất chúng, những tay cừ một chọi một! Trình độ của tôi thì mọi người đã rõ như ban ngày rồi, nhưng ở trong bệnh viên Đồng Ngô, thì tôi lại chỉ là một anh bác sĩ trụ viện quèn, giỏi hơn tôi còn nhiều người lắm!

Mã Tiểu Linh cũng đã thấy Diệp thanh làm việc cả một buổi chiều, nên cũng biết rõ phần nào y thuật của y, lúc đó cũng không khỏi bĩu môi, nghĩ thầm trong bụng:
- Chẹp, xem xem anh kìa, đem bệnh viện Đồng Ngô nổ lên mây rồi, mặc dù anh chỉ là một anh bác sĩ trụ viện quèn, nhưng xem ra rất nhiều bác sĩ điều trị, thậm chí là bác sĩ phó chủ nhiệm cũng không bằng anh nữa!

Mọi người có một chút lay động, nhưng vẫn còn do dự chưa quyết định. Đấy là Diệp thanh nói chứ nếu là người khác thì chắc đã sớm bị đuổi xuống khỏi bục rồi!

Diệp thanh vây tay hô:
- Mọi người tin tôi không? Nếu tin tôi thì cùng tôi đi ra đầu cổng thôn chỗ trụ sở khám bệnh từ thiện, tôi đích thân làm cho mọi người xem!
Nói xong, liền nhảy xuống quay về hướng trụ sở khám bệnh tình nghĩa mà đi.

Mã Tiểu Linh và Lý tiểu Miêu cũng thu dọn hành lý và theo sát sau đó.


Mọi ngươi do dự một hồi, đầu tiên là không ít thanh niên trẻ tuổi đi theo, sau đó là những người lớn tuổi hơn cũng ùa lên theo, ngay sát phía sau Diệp Thanh, hình thành nên một âm thanh hừng hực cuồn cuộn như nước lũ cuốn!

… … … … … … … …

Công thôn, trụ sở khám bệnh từ thiện.

Diệp Thanh đích thân tiến hành một loạt các xét nghiệm, như lấy mẫu máu, chụp điện tâm đồ, chụp X quang ngực, siêu âm màu B, tiêm phòng vắc xin gan… Vừa làm ,vừa giảng giải cho mọi người hiểu, và cũng từ đó xoa bỏ mọi ám ảnh của mọi người về tây y.

Dần dà, cách nhìn tây y trong mắt mọi người mới thay đổi, cũng có không ít người bắt đầu đặt câu hỏi.

- Bác sĩ Tiểu Diệp, cái vắc xin phòng bệnh gan này thật là thánh đến vậy không?

Diệp thanh liền giải thích nói:
- Cái vắc xin phòng bênh gan này là cách đề phòng lây nhiêm siêu vi viêm gan hiệu quả nhất, có hiệu quả trong khoảng 3 năm, cơ chế chủ yếu của nó là…

- Bác sĩ Tiểu Diệp, không có bệnh cũng được kiểm tra miễn phí?

- Đương nhiên, toàn bộ đều miễn phí! Người lớn trẻ em đều được! Nhưng mà vẫn là nên nhường người bệnh trước!

- Vâng vâng , chúng tôi tất nhiên là không có chuyện tranh giành với người bệnh rồi!



- anh Diệp Thanh, vừa rồi cái đầu nhọn của kim đâm vào thịt anh, anh có thấy đau không vậy?
Một em gái nhỏ tầm bảy tám tuổi với giọng non nớt nhút nhát hỏi.

Diệp Thanh nhẹ nhàng nhéo yêu cô bé một cái, rồi mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không đau, giống như bị kiến cắn ấy, mà lại chỉ một lúc là hết luôn! Hay là em đến thử nhé?

Bình Luận (0)
Comment