Thần Y

Chương 120


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 120: Diệp Thanh và An Tiếu Trúc ấy ấy kìa...
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -

- Lẽ nào chết như thế sao? Như vậy thì uất ức quá. Tuy có người đẹp chết cùng, nhưng mình cũng không muốn thế đâu.
Vù vù... vù vù...
Bên tai cậu vang lên những tiếng gió thổi, dường như muốn thổi thủng tai cậu quá, cậu vội tóm lấy chân An Tiếu Trúc, hai người như hai ngôi sao băng, lao xuống vực.
An Tiếu Trúc không ngừng kêu thét, hai tay chẳng buồn tóm lấy cậu nữa.
Thuốc kí.ch tình của Diệp Thanh phát tác, lại thêm một chút kí.ch thích nữa, đầu óc cậu không còn tỉnh táo nữa, tuy đứng trước sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc, nhưng cũng dần dần mất đi cảm giác sợ hãi và nguy hiểm rồi, trái lại những phản ứng của cơ thể càng mãnh liệt hơn.

Chân An Tiếu Trúc trắng muốt và mềm mại, Diệp Thanh nắm trong tay như nắm một mỹ nhân ngư vậy, Diệp Thanh cố lôi An Tiếu Trúc lại, càng lôi thì thân thể cậu càng rơi nhanh xuống, cố ôm An Tiếu Trúc vào lòng.
Cú như vậy, Diệp Thanh ôm và An Tiếu Trúc nằm trê.n người cậu, tư thế này như hai người đang ấy ấy ý, thật đáng ngưỡng mộ.
- A!
An Tiếu Trúc kinh ngạc, giãy dụa, nhưng thân đang ở không trung, không có điểm tựa nào để cựa quậy cả, làm sao mà thoát ra khỏi bàn tay của Diệp Thanh được chứ. Cứ như vậy khiến hai người rơi xuống càng ngày càng nhanh, Diệp Thanh ôm càng chặt hơn.
An Tiếu Trúc bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, thầm nghĩ: hắn làm vậy để làm cái đệm cho mình sao? Nhìn hắn đáng ghét vậy, không ngờ lúc nguy hiểm nhất, lại... lại... quan tâm đến người khác thế.
Thế nên không giãy dụa nữa, trái lại còn cảm thấy có chút cảm động nữa.
Cô gái này vừa có ấn tượng tốt về cậu, không ngờ cái tay cậu lại bắt đầu mạnh bạo hơn, đang ôm chiếc eo của cô, nó từ từ sờ sờ lên bụng và luồn vào ngực và ôm trọn hai trái bưởi rất mọng và mền mại của An Tiếu Trúc, sau đó dùng lực bóp véo. Cùng lúc này, An Tiếu Trúc cũng để ý tới, cô ưỡn ưỡn ngực và cong mông lên, bỗng có một vật gì cưng cứng vướng vào chỗ em bé của cô, cảm thấy chỗ đó vô cùng nóng hổi, dường như muốn hòa tan cơ thể cô vậy.
- Cậu làm gì thế!
An Tiếu Trúc vừa tức vừa ngượng, buột miệng mắng, nhưng đang rơi xuống vách như vậy, tiếng gió hoàn toàn át tiếng cô nói, lúc này cậu nh ỏ của Diệp Thanh quật khởi mãnh liệt, chẳng buồn để ý gì tới cô nữa.
Vù vù... vù vu...
Những tiếng gió hun hút trong vách núi, nhịp thở của Diệp Thanh càng ngày càng t.hở dốc, giống như một con bò đực đang rống vậy, thở ra những hơi nóng khiến An Tiếu Trúc thấy ngứa ngứa, suýt chút nữa thì quên là mình đang rơi xuống vực.
Diệp Thanh đưa miệng hôn lên chiếc cổ dài trắng nõn của cô, rồi luồn lên hôn và cắn nhẹ vào tai cô.
- A...!
An Tiếu Trúc khẽ rê.n rỉ, vừ ngượng vừa tức, như muốn ngất đi, nhưng đang lúc sống chết treo sợi tóc, cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, mà cũng chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi, chỉ khẽ nhíu mày thầm nghĩ: coi như mi làm cái đệm cho ta đấy, lát nữa rơi xuống tan xương nát thịt, coi như ta...... ta tha thứ cho mi vậy.
Nói thì rất dài, nhưng hai người rơi xuống vách đá, từ lúc Diệp Thanh ôm eo cô tới lúc hơn và cắn tai cô, những hành động đó trải qua trong nháy mắt, giống như tia chớp vậy, nhanh không thể tin nổi.
Trong lúc hoảng hốt, An Tiếu Trúc có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng bàn tay thô bạo của Diệp Thanh cứ bóp và véo lấy véo để ngực cô, cô cố ngảng lại nhìn hắn một cái, bỗng nhiên kêu lên một tiếng thất thanh.
Chỉ thấy, cách vực tầm hơn mười mét nữa thôi.
- Á...
An Tiếu Trúc kêu lên, tim đạp thình thịch. Diệp Thanh thì không hề để ý tới cái chết đang tới gần, lát nữa là bị tan xương nát thịt rồi, bây giờ trong tâm trí cậu chỉ có d.ục vọng mà thôi, cậu điên cuồng béo vấu cô.
Diệp Thanh đang đắm chìm trong biển đời sung sướng, cậu cảm thấy, mình đang ôm một tuyệt thế mỹ nhân, rơi từ trê.n đỉnh xuống vực thẳm, trong lúc sinh tử này, nhưng cậu và cô gái này đều cảm thấy rất khoái lạc. Về vấn đề an toàn, hoàn toàn không cần phải lo lắng, cậu có một vật báo bảo hộ, khi gần rơi xuống vực nó sẽ tự phát huy công năng trợ giúp cậu.
Tám mét! Sáu mét! Năm mét!...
An Tiếu Trúc sợ đến nỗi mặt cắt không ra giọt máu nào. Lúc cô sắp rơi xuống vực, cô liền ngắm nghiền mắt lại.

...
- Bịch!
An Tiếu Trúc cảm thấy đã chạm đáy vực rồi, nhưng bản thân không hề hấn gì, hơn nữa, lại còn đáp xuống chỗ đất bằng phẳng chứ, không phảin hư rơi vào những chỗ đá cây lổn nhổm, không hề giống trong phim chút nào, cô không khỏi hiếu kỳ trợn mắt ra nhìn.
Lập tức, cô nhìn thấy một không gian rất kỳ quái, xung quanh đều là thảo nguyên xanh rì, xa xa là một dàn tế, bên trê.n có một quả cầu thái dương lơ lửng, tuy nh ỏ nhưng phát ra những ánh hào quang sáng ngời, không hề chói mắt chút nào.
- Đây là đâu vậy? Không phải đang là buổi tối sao?
An Tiếu Trúc muốn đứng dậy, nhưng không thể đứng lên nổi, Diệp Thanh đang ôm chặt cô, hai tay vẫn ôm chặt hai bầu ti của cô.
- Cậu buông tôi ra!
An Tiếu Trúc tức giận nói, nhưng Diệp Thanh không hề có phản ứng gì, dường như đang mê mẩn rồi.
- Không phải hắn đã chết rồi chứ?
Trong lòng An Tiếu Trúc bỗng thấy rùng mình, tên Diệp Thanh này đã l.ót cho mình mà.
Nhưng, lập tức, cô thấy không phải như vậy, tim của hắn vẫn đập dộn dàng lắm mà, giống như đang đánh trống vậy, mình không áp sát vào ngực nhưng cũng có thể nghe thấy.
- Này! Cậu tỉnh lại đi!
An Tiếu Trúc giãy dụa, kêu lên, nhưng cũng không thể giãy ra được, chỉ biết kêu lên:
- Tên khốn này, tỉnh lại mau, buông tôi ra!
- Sao hắn ôm mình chặt thế nhỉ?
An Tiếu Trúc nghiến răng, dùng tay tát tát vào mặt hắn, cuối cùng Diệp Thanh cũng có phản ứng, nhưng lại đè cô nằm xuống dưới mặt đất.

- Cậu làm trò gì thế?
An Tiếu Trúc tức giận nói.
Diệp Thanh cũng chẳng thèm trả lời, cậu vẫn trong tình trạng ngấm thuốc kí.ch d.ục, đưa tay xuống kéo váy của An Tiếu Trúc lên.
Xoạch!
Theo đó là tiếng rách của vải, chiếc quần l.ót trắng của An Tiếu Trúc được Diệp Thanh xé toạch ra.
Lập tức, những phần mà chỉ có những người có đủ sức tưởng tượng mới hình dung ra được, đôi mông trắng nõn và mẩy, đối diện với nó là một chỗ lông lá hình như cũng được tỉa tót rất đàng hoàng, hiển hiện trước mắt cậu.
- Á!
An Tiếu Trúc kinh ngạc kêu lên, vội dùng tay che lấy chỗ nhạy cảm đó, tới lúc này thì cô đã biết ý đồ của Diệp Thanh là gì rồi.
Hơn nữa, cô hoảng sợ phát hiện, trong mắt Diệp Thanh, téo lên ngọn lửa hừng hực như muốn làm cô tan chảy luôn lúc này, không có chút sợ hãi gì cả.
Đôi chân trắng nõn của An Tiếu Trúc dài miên man, đôi mông thì trắng ơi là trắng, cứ ưỡn cong cong lên, rồi chỗ kia hình như cứ giật giật.
Những chỗ nhạy cảm nhất thì đều đã lồ lộ trước mắt cậu, khiến toàn thân cậu như lửa đốt vậy, như ngọn lửa đang chảy vào trong máu cậu vậy.

Bình Luận (0)
Comment