Thần Y

Chương 50


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 50: Cảnh giới của bác sĩ

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- Con của cô bị cảm nắng, tôi kê thuốc, uống hai ba ngày là khỏi.

Khoa cấp cứu, trong phòng khám nhi, Diệp Thanh kiểm tra thân thể cho cậu bé mười một mười hai tuổi béo mủm mĩm, rồi bắt mạch, rồi nói với mẹ cậu bé đang lo lắng ngồi bên cạnh.

Người mẹ kia có vẻ do dự chút rồi gật gật đầu, sau đó Diệp Thanh cầm bút lên kê thuốc. Viết xong rồi đưa cho bác sĩ Cao chuyên khoa nhi xem lại.

Vốn dĩ, Diệp Thanh vẫn theo Lão Trịnh chuyên gia về xương, nhưng hôm nay khoa nhi rất bận, được Lão Trịnh giới thiệu nên bác sĩ Cao liền lôi cậu tới kho nhi để phụ giúp. Dựa vào quy định của bệnh viện, bác sĩ thực tập không thể tự ý khám chữa bệnh, không có quyền hạn kê phương thuốc, cho nên phương thuốc Diệp Thanh kê ra bắt buộc phải thông qua bác sĩ Cao xem đã.

Bình thường mà nói, bác sĩ thực tập chỉ làm trợ thủ thôi, làm những việc vặt vãnh thôi, nhưng từ khi Diệp Thanh vào bệnh viện Ngô Đồng này, thì cậu quan hệ rất tốt với những đồng nghiệp ở đây, lại thêm tính ham học hỏi của cậu, lại có năng lực y khoa không tồi, nên dần dần có thể ngồi khám chữa bệnh được rồi.

Bác sĩ Cao tên là Cao Lệ Bình, là môt chuyên gia nhi khoa đã hơn sáu mươi tuổi rồi, đông tây y đều rất tinh thông, trước kia là phó giáo sư của một viện nghiên cứu y học, cũng giống như Lão Trịnh, sau khi về hưu, muốn đỡ đần con cái chút đỉnh, nên mới làm thêm ở bệnh viện Ngô Đồng này, bà ấy xem đơn thuốc Diệp Thanh kê, có vẻ rất hài lòng, liền mỉm cười gật đầu.


Sau đó, Diệp Thanh mới đem phương thuốc vừa kê đưa cho mẹ cậu bé. Mẹ cậu bé cầm phương thuốc, thấy bên trong viết Chích ma hoàng 3g, khổ hạnh nhân 10g, chi mẫu 6g, hoàng cầm 10g, sinh thạch cao 20g, tang bạch bì 10g, địa cốt bì 10g, đan bì 10g, thanh hao 10g, đình lịch tử 6g, tô tử 6g, lô căn 10g, bạch mao căn 10g, mỗi một thanh thuốc sắc lấy 100ml, chia làm 3 lần uống.

Chữ viết rất ngay ngắn, dễ nhìn, không như những chữ viết ngoằn ngoèo của các bác sĩ khác, viết gì mà bệnh nhân không tài nào đọc nổi, thậm chí còn viết cả ký hiệu nữa, nên rất khó phân biệt được lượng thuốc là bao nhiêu.

Mẹ cậu bé vốn thấy Diệp Thanh còn trẻ măng, thấy chỉ tầm mười mấy tuổi chưa đến hai mươi nên có vẻ không yên tâm lắm, nhưng khi thấy thái độ cậu viết phương thuốc, liền cười nói:
- Phiền bác sĩ quá.

Rồi lại lôi cậu bé ra nói:
- Nào, cảm ơn bác sĩ đi con.

- Cảm ơn bác sĩ ạ.
Cậu bé bị sổ mũi , nhưng cũng rất lễ phép nói.

- Ừ, ngoan quá, sau này phải chịu khó tập luyện thể thao nhé, nâng cao sức đề kháng cho cơ thể, thì cảm cúm sẽ ít mắc lắm.
Diệp Thanh xoa xao đầu cậu bé, mỉm cười nói.

- Giá trị Y Linh tăng 1.1 Ồ cũng không tồi.
Tiễn mẹ con cậu bé ra ngoài cửa, Diệp Thanh lập tức cảm thấy chỉ số Y Linh của mình biến động, hiển nhiên là chẩn bệnh chính xác, chỉ số kinh nghiệm đã tăng lên rồi.

- Tòa Bạch Ngọc bảo tháp này quả rất thần kỳ.

Có thể là thời khắc giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, thời tiết biến đổi bất chợt, nên rất nhiều trẻ em bị cảm cúm, Diệp Thanh và bác sĩ Cao không còn thời gian để ăn cơm trưa nữa, khám liền lúc tới hơn hai giờ chiều, lúc đó bệnh nhân mới vãn vãn.

- Bác sĩ Cao, chi bằng cô đi ăn cơm trước đi, những bệnh nhân còn lại để cháu khám nốt cho.
Diệp Thanh khẽ mở cửa thấy ngoài phòng khám chỉ còn năm sáu bệnh nhân đang xếp hàng, nên nói với bác sĩ Cao.

- Vậy được, cậu cứ khám nhé, tôi đi hâm nóng cơm cho cậu luôn, rồi chúng ta cùng ăn.
Lúc giữa trưa, Lão Trịnh cũng nói với nhân viên nhà ăn, bảo bọn họ để riêng hai suất cơm, bây giờ chỉ cần đi lấy là được, cho vào lò vi sóng hâm nóng lên là ăn thôi.

Bác sĩ Cao rất yên tâm về Diệp Thanh, dù sao cũng trải qua cả buổi sáng quan sát, cô phát hiện trình độ của Diệp Thanh cũng rất cao, không có sai sót gì, thật đáng quý.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến những bệnh nhân đến khám, dường như cũng không có bệnh gì đáng lo ngại lắm, nhưng ít ra cũng chứng tỏ kiến thức cơ bản của Diệp Thanh không phải tồi.

Cuối cùng, ngoài hành lang cũng không còn ai xếp hàng nữa, bác sĩ Cao cũng cầm hộp cơm tới, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

- Tiệp Diệp à, đã có người yêu chưa vậy?
Khuôn mặt bác sĩ Cao rất hiền từ hỏi cậu.


Diệp Thanh cắn một miếng trứng gà, có chút ngượng ngùng nói:
- Cháu vẫn chưa có.

- Ha ha, cậu này, có gì mà ngượng ngùng chứ. Hôm khác, cô sẽ giới thiệu cho cháu một người.
Bác sĩ Cao cười nói.

Trong lòng Diệp Thanh có vẻ vui mừng, đang nói những yêu cầu của mình, ví dụ cao thấp béo gày, tóc dài hay tóc ngắn, ngón tay thon hay thô vân vân, không ngờ Mã Tiểu Linh từ ngoài cửa bước vào, khiến cậu giật thót mình không dám nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm thôi.

Bác sĩ Cao chỉ cho rằng cậu ngượng ngùng, liền đổi chủ đề ngay.

......

Diệp Thanh cứ cho rằng buổi chiều có thể nghỉ ngơi, không ngờ lại phải đến phụ khoa để phụ giúp. Nguyên nhân là một bác sĩ phụ khoa xin nghỉ, nên cậu như một nhân viên cứu hỏa vậy, ở đâu cần là tới đó.

Lý Tiểu Miêu an ủi nói:
- Cậu có năng lực thì người ta mới nhờ chứ, có nhiều người muốn đi còn chẳng được nữa là. Đều là bác sĩ thực tập, nhưng cậu hơn hẳn bọn họ rồi, như tên Phương Xạ Lỗi kia, đường đường tốt nghiệp trường có tiếng mà trình độ còn kém xa cậu.

- Tiểu Miêu, đừng nói bừa, không lại khơi mào mâu thuẫn đó.
Sau khi xảy ra chuyện ở vũ trường, quan hệ giữa Mai Song Song, Phương Xạ Lỗi hai người họ với Diệp Thanh càng xấu đi, hiện tại cơ bản không nói với nhau lời nào, Diệp Thanh chạy đi khắp các khoa để phụ giúp, lại còn được ngồi kham chữa bệnh nữa, khiến Phương Xạ Lôi rất tức giận.

Lý Tiểu Miêu bĩu môi nói:
- Chẳng nhẽ tôi nói sai sao? Cậu xem những chuyên gia kia ai mời cậu ấy làm trợ thủ đâu, hay là đều đến tìm cậu thôi.

Diệp Thanh mỉm cười khẽ nói:
- Đó là vì tính nết cậu ấy kiêu ngạo quá, đắc tội với nhiều người, còn trình độ thì có đấy, gì thì gì cũng tốt nghiệp trường danh tiếng mà.

- Cậu này, chỉ được cái tính tốt thôi, người khác hận đến nỗi muốn nuốt sống cậu, cậu còn nói đỡ cho người ta nữa.

Lý Tiểu Miêu có chút trách mắng nói.

Diệp Thanh cười nói:
- Được rồi được rồi, tôi phải đi đến phụ khoa phụ giúp đây, lúc nữa bọn họ lại tới thúc dục bây giờ.

- Ha ha, đi đi, cũng biết kiếm cớ thoát thân đấy.
Lý Tiểu Miêu chớp chớp mắt, mỉm cười thầm nghĩ: mình phục mình quá, đầu óc lúc nào cũng nghĩ xấu người khác.

......

Diệp Thanh ngồi ở phòng kiểm tra của Phụ khoa, có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Từ trước tới giờ cậu chưa hề kiểm tra kiểu này bao giờ, cũng không biết có thể kiểm tra được không nữa, đương nhiên, cũng chỉ là do tâm lý thôi.

Hóa ra, Diệp Thanh tới đó chỉ để kiểm tra cơ quan sinh dục nữ.

Đương nhiên, không phải ai kiểm tra cũng đều là bệnh nhân cả, cũng có những bà bầu đến kiểm tra thường kỳ thôi.

- Choáng, bác sĩ kia cũng không nói rõ, nếu sớm biết phải làm kiểm tra thế này, mình đã không tới.

Diệp Thanh vốn định rút lui, nhưng lại sợ người khác cười vào mặt mình, hơn nữa, làm việc cũng phải có cái bắt đầu và cái cuối chứ, nên đồng ý làm tiếp.

Hơn nữa, mình là một bác sĩ, trong mặt chỉ có thể là bệnh nhân và không phải bệnh nhân, nếu có sự phân biệt nam nữ, thì đó là cái thiếu sót của một bác sĩ đa khoa.

Bình Luận (0)
Comment