Thần Y

Chương 71


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 71: Viên đan cứu mạng

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



Diệp Thanh cắn chặt răng, đứng dậy nói:
- Chỉ có một cách duy nhất, đó là dùng châm cứu để cứu sống đứa bé, nhưng hiệu quả tôi không dám nắm chắc cho lắm, rất có thể đang trong lúc châm cứu đứa bé sẽ.... tử vong.

Bây giờ chỉ có cách liều làm thôi, chỉ cần viện trưởng đồng ý, thì mình sẽ liều làm, nếu mà đứa bé có mệnh hệ gì, thì mình cũng đã cố hết sức rồi, còn hơn là đứng nhìn đứa bé chết dần chết mòn.

- Được, cậu làm ngay đi.
Trương Hạo Bác vẫy tay rồi quyết đoán.

- Viện trưởng...
Hà Phẩm Dật có chút không vui, lập tức đứng dậy, cái này cũng chỉ là năm mươi năm mươi thôi, mình cũng phải liều, dù gì mình cũng là phó chủ nhiệm kho cơ mà, làm sao mà để một tên bác sĩ thực tập nhỏ nhoi kia cướp cơ hội đảm nhiệm một trọng trách này chứ.


- Sao, Tiểu Hà, ông cũng có phương án chữa trị sao?
Trương Hạo Bác đưa mắt nhìn Hà Phẩm Dật hỏi.

- Cài này, không có, thực ra, tôi cũng không có phương án gì.
Chuyện đang nước rút, Hà Phẩm Dật lại lui bước, ngồi xuống, nghĩ bụng: vụ này không dễ nhằn đâu, mình cũng chẳng dại gì động vào. Nếu mình làm chết đứa bé, thì chẳng phải là ê mặt với đồng nghiệp sao, sau này cơ hội thăng chức và tăng lương sẽ gặp không ít phiền phức đâu.

Đúng lúc này, Dư Chính Khí cũng nói:
- Lão Trương, để Diệp Thanh đi làm vậy, chẳng phải đùa với tính mạng đứa bé sao? Nhỡ đứa bé xảy ra chuyện gì, thì chúng ta khó mà gánh vác nổi trách nhiệm này.
Trương Hạo Bác trầm ngâm nói:
- Bây giờ cũng đã xảy ra chuyện rồi, không cần biết như thế nào, thì các trách nhiệm này, một viện trưởng như tôi cũng không né tránh nổi.

Là một viện trưởng môt viện, thì ắt sẽ có nhiều việc phải gánh vác, tuy bệnh viện thường có người chết, nhưng sự việc trước mắt không giống như các ca bình thường, trước kia đứa bé còn bình thường, bỗng nhiên lại xảy ra như vậy, chắc chắn là do quá trình điều trị gặp phải sự cố gì rồi, việc này bây giờ cũng đã gấp gáp lắm rồi, căn bản không có thowifgian để truy cứu trách nhiệm thuộc về ai.

Thấy vẻ mặt Trương Hạo Bác rất tiêu điều, Diệp Thanh thở dài rồi nói:
- Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.


Trương Hạo Bác lập tức quát:
- Còn quy kết gì nữa, mau đi cứu đứa bé cho tôi, nếu nó tử vong thì cũng chẳng liên can gì tới cậu.

Diệp Thanh không dám chậm chễ nữa, vội đi tới phòng bệnh, Trương Hạo Bác và mọi người cũng bán theo sau, nhưng lúc tới cửa phòng bệnh, Trương Hạo Bác liền ngăn mọi người lại, tránh ảnh hưởng đến việc điều trị của Diệp Thanh.

Mã Tiểu Linh nóng lòng nói:
- Tôi đi vào giúp Diệp Thanh.

Trương Hạo Bác gật đầu. Mã Tiểu Linh lập tức đi thay áo, để phụ giúp Diệp Thanh.

Hà Phẩm Dật rất tức giận nghĩ bụng: Cái cô này, lại còn cùng với Diệp Thanh phu xướng phụ tùy nữa, hừ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cô biết mùi. Ánh mắt Hà Phẩm Dật lạnh lùng, rồi lại nhớ tới thuốc kíc.h dục nhập khẩu từ Pháp.

...

Trong phòng giám hộ bệnh nặng, đứa bé nằm yên lặng dưới tầm mền trắng dưới giường, nhịp thở rất chậm dãi, tâm đập cũng rất yếu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập vậy.

Diệp Thanh lần nữa lại bắt mạch cho đứa bé, sau đó lôi ra túi ngân châm, lấy ra hai cây, lập tức, Mã Tiểu Linh đưa cồn và dụng cụ sát trùng lên. Diệp Thanh cầm lấy, lấy ít bông nhúng vào cồn để sát trùng tay, rồi vức vào thùng rác, sau đó lại thay một cái bông sát trùng khác, rồi rất tỉ mỉ sát trùng kim châm, rồi lấy lại tinh thần, hít hơi thật sâu, đây cũng là một nhiệm vụ rất khó khăn, cũng là một cách để chứng tỏ bản thân, không thể qua loa được.

Cùng lúc này, Mã Tiểu Linh cởi chiếc khắn quấn đứa bé ra, động tác rất nhanh nhẹn và em dịu.

Ngay sau đó, Mã Tiểu Linh vừa cởi tấm khăn đó ra thì Diệp Thanh liền châm xuống ngay.


Hai người phối hợp, cảm giác phối hợp nhuần nhuyễn như đã hợp tác với nhau lâu rồi vậy.

Chỉ thấy Diệp Thanh cầm hai châm, châm vào Đốc mạch kinh, bàng quan mạch kinh, Can du, Tỳ du, Thận du, Mệnh môn huyệt, thủ túc dương minh kinh : Khúc trì, Túc tam lí; Túc thiếu âm thận kinh: Thái khê vân vân châm vào những huyệt lớn đó.

- Cái đứa bé này lúc sinh ra, Diệp Thanh cũng vẫn như hôm nay, rất chuyên nghiệp và không hề có chút tạm niệm nào...
Mã Tiểu Linh phối hợp rất nhịp nhàng với Diệp Thanh, ánh mắt nhìn cậu rất trìu mến thầm nói:
- Đàn ông tập chung vào công việc nhìn thật đáng yêu.

Bên ngoài phòng bệnh, Hà Phẩm Dật nghiến răng nghiếm lợi, đang ngẫm nghĩ làm thế nào để trị Diệp Thanh, làm thế nào bỏ thuốc để chiếm đoạt Mã Tiểu Linh.

Trương Hạo Bác chỉ thấy bàn tay của Diệp Thanh rất thành thạo, rất có dáng dấp của những bác sĩ châm cứu điêu luyện, không khỏi gật đầu, nghĩ bụng: Nhìn hay người trẻ tuổi này thật đẹp đôi, phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn, trẻ tuổi, cứ cố gắng nhé, vụ này chỉ trông cậy vào hai người thôi đấy.

Diệp Thanh lại dùng ôn châm để trừ hàn thấp, châm vào các huyệt Kiên vu, Kiên trinh, Kiên nội, A thị, Khúc trạch, Dương chì, Dương cốc, , Bát tà, Tất nhẫn, Khúc tuyền, Tất dương quan, Dương lăng tuyền, Giải khê, Côn luân, Khâu khư, Bát phong, Hạ quan vân vân, thông khớp, chỉ thấy châm vào rồi lại nhanh chóng rút châm ra, rồi lại vê, chuyển, nhấc, ấn, bổ, tả, thủ pháp rất nhanh nhẹn và điêu luyện, đúng là gia truyền có khác.

Ba phút sau, mồ hôi toát đầm đìa trên trán Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh lấy ra khăn tay, lau mồ hôi cho Diệp Thanh, hỏi:
- Thế nào rôi?

- Tình hình không tốt cho lắm, e rằng khó mà thắng nổi số trời rồi.
Tâm trạng Diệp Thanh rất trầm trọng, chỉ cảm thấy có một ngọn núi lớn đang đè trên vai vậy, khiến cậu thở có chút nặng nhọc.

- Tinh

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Thanh vang lên tín hiệu, đúng trong lúc tuyệt vọng.

- Tinh! Bệnh nhân nguy cấp, chỉ có thể đổi một viên linh đan cứu mệnh thôi, nhưng mất giá trị Y Linh tận 88 điểm cơ.


Âm thanh không hề có chút thương cảm nào cả, rất rõ ràng, chính là âm thanh được phát ra từ quả cầu thần bí trong Bạch Ngọc bảo tháp.

- Lập tức đổi thôi!

Diệp Thanh không hề do dự gì, lập tức đưa ra mệnh lệnh! Giá trị Y Linh rất quý báu, nhưng làm sao so được với sinh mạng con người chứ.

Trong lòng cậu rất kích động, tay run lên, nhưng những người ở ngoài không hề phát hiện ra sự khác thường của cậu.

Chỉ có Mã Tiểu Linh do đứng rất gần với cậu, nên thấy vẻ khác thường của cậu, khẽ kêu “ Ý’ một tiếng, nhưng cũng không hỏi gì.

- Lẽ nào hắn có biện pháp gì sao?
Mã Tiểu Linh thầm nghĩ.

Diệp Thanh nhanh chóng lấy trong túi quần ra một viên đan, được bọc trong vỏ màu đen, viên đan chỉ to bằng hạt đậu xanh, màu vàng rực, Mã Tiểu Linh lúc đó ngẩn người ra, tên tiểu tử này còn có chiêu này nữa cơ đấy.

Mã Tiểu Linh chỉ cảm thấy có mùi thơm thơm, không kìm nỏi hỏi cậu:
- Đây là cái gì thế?

- Đây là viên đan cứu mạng gia truyền của nhà tôi đấy, tôi cũng chỉ có mỗi viên thôi, vốn giữ lại để lúc nguy cấp lắm dùng, hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lấy ra thử thôi, hi vọng là có hiệu quả.

Diệp Thanh nói xong, rồi nhét viên đan vào trong miệng đứa bé, sau đó dùng tay nắm nhẹ cằm nó, rồi đẩy viên đan vào, viên đan liền thuận theo hầu rồi vào dạ dày.

Bình Luận (0)
Comment