Thần Y

Chương 86


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 86: Nguyên nhân của mâu thuẫn

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- Không phải là cố ý, thế chắc là anh cố tình! Hử! Sớm biết thế đã không phanh xe lại, đâm chết anh luôn!
Cô gái này độc mồm độc miệng, nói chuyện cứ nghiến răng kìn kịt, giương giương cái cổ ngạo mạn, lộ ra trắng nõn trơn bóng như cổ thiên nga vậy.

Ài, cái con bé này sao mà có vẻ quen mắt thế nhỉ, Diệp Thanh trong phút chốc nhớ ra cái cô bé ngạo mạn như Khổng Tước này, không phải là lần trước ở quán rượu gặp Tuyệt sắc Lolita, cùng với bọn Tô Thông sao? Lúc đó bản thân cũng đã chú ý đến, còn nói phỉ báng một câu:
- Cô cứ giương giương cái cổ lên như thế không sợ bị bệnh cột sống à!

Thấy cảm tình vì thấy dù sao cũng là con cháu cán bộ cao cấp, nhưng mà không có nhìn quen cái kiểu dựa dẫm vào gia đình, tác oai tác quái, dự vào thế lực của gia đình mà bắt nạt người khác, tuy rằng cũng có xinh đẹp, cũng không có kém gì Ninh Não Nhi và Mã Tiểu Linh, nhưng thế thì sao chứ, trong mắt của anh thì cô cũng như một cục cứt cho thôi, nhìn cũng không muốn nhìn.

Nghe đến câu cô bé ngạo mạn kia muốn đâm chết mình Diệp Thanh tức điên lên, mẹ nó, đâm chết mình, to gan nhỉ, cho dù bố nó là Lí X Cương đi chăng nữa thì cũng có thể tùy ý đâm chết người sao?


- À được vậy mày đâm đến đây đi! Tôi đứng đây cho cô đâm đấy, tôi không có mắt đấy làm sao nào!
Diệp Thanh tức giận đáp trả, đừng tưởng là xinh xắn, gia đình có thế lực mà ai ai cũng phải nhường cô nhé, coi cô như công chúa nhé! Hừm, cái thứ gì chứ!

- Anh!...
Cô bé đó tức giận, đi vào trong xe khởi động , thật có ý định bồng bột đâm Diệp Thanh.

Diệp Thanh liền bất ngờ giật thót tim, cái con nhỏ này có não không vậy chứ? Vẫn còn dám làm thật à? Nhưng mà anh ta không hề lùi lại phía sau mà ngược lại còn kê đầu gối vào ngay trên đầu xe!

Mẹ nó, cho dù mày có đâm thật, thì ông mày cũng nhảy qua, gần thế này, có gia tốc cũng mất đến mấy phần mấy giây.

Vừa đúng lúc này, có ba người đi tới, đi đầu là một người mắt sáng mày nhọn, oai hùng hiên ngang, nhưng nhìn có vẻ có vài phần ẻo lả, phía sau một người tầm hai tám hai chín tuổi, mặc một chiếc áo phông màu sắc sặc sỡ, vẻ mặt có vài phần âm lệ, hai người đó Diệp Thanh quen, cái người ẻo lả kia tên là “Điền Đại Thiếu”, còn cái người mặc cái áo phông sặc sỡ kia không phải là lần trước ngăn mình lại khi đang chuẩn bị chỉnh cho cái thằng Phạm Kiến Quân chủ quán rượu đó sao? Đúng là oan gia ngõ hẻm!

Người cuối cùng Diệp Thanh không có quen, chỉ thấy hắn mang theo một cái hộp, và mang theo một cái kính, có nhiều phần phong độ của một học giả, nhiều phần như mình, cũng là một bác sĩ!

- Trúc Trúc, sao vậy? Thằng kia bắt nạt em à?
Điền Vĩ Vĩ đi đến, nhìn Diệp Thanh khinh thường, hướng về phía An Tiếu Trúc hỏi.

- Ừ, cái thằng kia đáng ghét chết được! Anh giúp tôi đánh nó một trận!
Mắt An Tiếu Trúc đỏ hoe, lông mày túc túc vểnh lên, vô cùng không kiên nhẫn nói.


Đến đây làm khó Điền Vĩ Vĩ rồi, bố anh ấy tuy là cục trưởng cục cảnh sát, nhưng bản thân anh ta lại không có thích đánh đấm quyền cước, thân hình cũng yếu ớt, hôm ở quán rượu, cái thằng họ Diệp kia còn hạ gục cả thuộc hạ của em họ mình chứ huống hồ, bản thân đâu có phải là đối thủ của anh ta?

Có ý gọi điện thoại cho người của cục công an đến nhưng như thế mất mặt quá à, mà đằng này hắn lại biết An Tiếu Trức không có thích chưa có gì mà đã gọi viện binh! Mặc dù hắn cũng đã đầu ba rồi, nhưng vẫn muốn ăn bông cỏ non An Tiếu Trúc mới mười sáu mười bảy tuổi, lại làm sao có thể tự mình đánh vào mặt mình được chứ. Đang chuẩn bị lao đầu lên thì từ đằng sau có tiếng nói vọng lên.

- Mày đúng là cái thằng đần, đến công chúa An Tiếu trúc cũng dám đắc tội, đúng là chán sống rồi!

Cũng là Phạm Kiến Quân biết anh họ gặp khó khăn nên cũng chủ động xuất đầu lộ diện, bước một bước dài lao lên phía trước, hét lên lạnh lùng rồi giương tay, hướng về phía cằm Diệp Thanh đấm.

Cú đấm của anh ta tung ra, chỉ nghe tiếng gió cũng đủ thấy uy lực! Đúng là tuyệt chiêu, trúng chắc chết quá “ thượng câu quyền!”còn gọi là “ khởi trọng cơ!” chỉ cần đủ lực là có thể đánh bay đối phương!

Phạm Kiến Quân rõ ràng là rất tinh thông, vừa lên là dùng chiêu thức uy lực công kích Diệp Thanh, thủ đoạn cay độc hung ác.

Nhưng mà, anh bạn Diệp Thanh cũng có kinh qua nhiều trận, cũng gọi là đánh nhau nhiều, cúi người xuống né qua một bên, điểm một mũi kim hướng vào huyệt cửu vĩ của Phạm Kiến Quân ở lưng!

Huyệt này là một trong ba mươi sáu huyệt tử trên cơ thể người, bị trúng huyệt này thì mười người chín người chết, nhưng mà Diệp Thanh nghiên cứu tương đối sâu về các vị trí huyệt trên cơ thể người, lực phát ra đủ, bị dính một mũi kim Phạm Kiến Quân cũng không đến nỗi mất mạng nhưng một lúc sau gục là điều khó tránh!

Quả nhiên, chỉ nghe “a!” một tiếng, Phạm Kiến Quân đau đến cong cả người, ngã bịch xuống đất, co giật không ngừng.


Diệp Thanh vừa châm xong đứng đực ra, trong lòng cảm thấy lạ lạ! Không gì khác, vì bản thân từ nhỏ đã ngoan ngoãn, mặc dù điểm tốt nghiệp cấp ba không có tốt lắm , không đỉ để vào học viện y học để học, bất lực chuyển sang học hộ lý, nhưng ít nhiều bạn thân cũng là một người văn minh lịch sự, thanh niên có kiến thức, luôn đề cao đạo lí hơn là dùng nắm đấm, thế mà gần đây đi học châm cứu mấy ngày, tính cách lại bạo lực vậy, động tí là lấy kim ra đâm người là sao vậy?

...

An Tiếu Trúc ngạc nhiên há ngoác miệng! Cái người này là ai vậy, chẳng lẽ là hội quỳ hoa điểm huyệt thủ?

Điền Vĩ Vĩ tức giận!
- Thằng này được, đả thương người khác giữa đám đông, tao cho mày ăn không hết tội mà đi!
Đoan nói rồi rút điện thoại trong túi ra bắt đầu gọi người tới.

- Hứ, biết ngay là gọi cho mấy người ở cục công an đến, cục trưởng gì chứ, cục công an cũng đâu có phải là do nhà ông mở ra đâu phải không?
An Tiếu Trúc nhìn hắn khinh thường, sắc mặt khinh bỉ ra.

- Hừ, tôi mệt phải cãi nhau với anh, tránh sang một bên! Anh đứng chắn trước đầu xe thế này làm sao mà tôi đi được chứ?
An Tiếu Trúc bặm môi, mắt đỏ lừ lườm Diệp Thanh.

- Không phải cô muốn đâm chết tôi sao?
Diệp Thanh nói.

- Hài, Chưa gặp ai vô lại như anh!
An Tiếu Trúc hếch hàm lên, chuẩn bị nổ máy.

Diệp Thanh thấy cô ấy quả thật nổ máy liền vội vàng nhảy qua một bên, đúng là tiểu thư kiêu ngạo, mắt cứ đỏ lừ, không phải là vừa mới cãi nhau với ai thì cũng là như mới khóc, đang còn bực tức lắm cơ, không biết chừng lại còn làm mấy cái trò điên rồ gì khác nữa, chính bản thân cũng đang cùng với cô gái kia cãi nhau, thế là nhanh chóng lánh đi luôn.


- Ô
~~
Chiếc xe vừa mới khởi động, phía đường dằng trước bất ngờ có một người nhảy ra ngăn lại!

- Choáng , vẫn còn có người to gan hơn mình?
Diệp Thanh tập chung nhìn, chỉ thấy một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, mặt mũi to rộng, tướng tá nhà quan, à, mà sao nhìn thấy quen thế nhỉ, nhớ ra rồi, người này không phải là thường xuất hiện trên tin tức ti vi sao, thường đến các viện dưỡng lão an ủi những người gìa cô đơn, lại đến chỗ nào đó đi chỉ đạo công tác, tần xuất xuất hiện trước ống kính của An Đông Phóng chủ tịch thành phố cũng khá cao cũng khá cao?

Chỉ thấy An Đông Phóng chốc lát dừng xe cô ấy lại, xông về phía xe của cô gái kiêu ngạo kia nói:
- Trúc Trúc, con nghe bố nói đã!

- Con không nghe! Không nghe! Các người muốn kết ly hôn thì ly hôn, muốn kết hôn thì kết hôn, đã có lúc nào nghĩ đến cảm giác của con chưa?!
An Tiêu Trúc hếch hàm lên rõ cao, tức giận.

An Đông Phóng sắc mặt buồn bã, chẳng có chỗ nào là phong độ nghĩa khí như trên ti vi cả, chỉ đến bên cửa sổ xe, dựa vào nói một cách đáng thương:
- Trúc Trúc, bố biết bố với mẹ con ly hôn quá sớm, thiếu sự quan tâm chăm sóc đến con! Nhưng cô Chung cũng tốt với con mà, bố con khó khăn lắm mới tìm được một người để làm bạn, con nên lượng giải cho bố!

Đến đây Diệp Thanh nghe thấy rồi, cô bé ngạo mạn này là thiên kim tiểu thư con gái của thị trưởng, nhưng mà hồng nhan bạc mệnh, đúng là lớn lên trong gia đình thiếu hơi ấm của mẹ, chẳng trách tính tình như vậy!

Hiện tại thị trưởng An phải tiếp nạp, à không, là tiếp tục phòng, ồ, hình như cũng không có phải, dùng từ nhã nhặn mà nói thì
- cùng một lúc kẹp hai ấy mà!
Sau đó, cô bé ngạo mạn kia không vui rồi, đối với mẹ kế tương lai không có mấy cảm tình tốt.

Bình Luận (0)
Comment