Thần Y Độc Phi

Chương 134

Phượng Trầm Ngư bị bắt phải tiếp nhận cục diện rốt rắm này mà Thẩm thị để lại, thấy Phượng Vũ Hành lại không còn yêu cầu gì, nhanh chóng cáo từ với lão thái thái, nói quay về sẽ viết thư.

Nàng vừa đi, Hàn thị rõ ràng thở nhẹ ra, dường như vừa đánh thắng một trận, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Tiền đều đã quay về, nói cách khác, Phấn Đại của nàng lại có thêm bạc, khoảng chừng là năm vạn lượng đói

Phấn Đại là thứ nữ, thứ nữ xuất giá thì nhà mẹ đẻ sẽ không cho nhiều của hồi môn, mà nàng lại không có chỗ lấy ra tiền bạc, năm vạn lượng này có thể nhiều hơn của hồi môn mà Phượng gia có thể đưa ra.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Hàn thị nhìn về phía Phượng Vũ Hành cũng bắt đầu nịnh nọt, vui vẻ tiến lên một bước, mở miệng nói: “Thiếp thân đa tạ nhị tiểu thư thêm đồ cho tứ tiểu thư.”

Phượng Vũ Hành khoát tay, “Có mấy đôi giày cỏn con mà thôi, lại còn là đồ ta đã đi, Hàn di nương không cần để trong lòng.”

“Hả?” Lời nàng vừa thốt ra, không chỉ có Hàn thị sửng sốt, An thị và lão thái thái cũng giật mình. Hàn thị hỏi thêm: “Nhị tiểu thư nói giày gì?”

Phượng Vũ Hành giải thích: “Tiền tài đều là vật ngoài thân, tứ muội muội đường đường là thiên kim của tả tướng đại nhân, dĩ nhiên sẽ không ham vui và dính hơi tiền. Cho nên, Hàn di nương, ngài cũng không cần cảm †ạ ta, về sau mọi đôi giày ta đã đi qua sẽ nhớ đưa cho tứ muội muội thưởng thức.”

Hàn thị nghe xong u mê, nó thích giày? Đặc biệt là thích giày của người khác đã đi qua?

Nhưng nàng có thể phản bác gì đây? Phượng Vũ Hành nói, ngày ấy Phấn Đại chạy đến vén váy nàng là vì nó thích giày. Nếu bây giờ phản bác, vậy chẳng khác nào nói cho mọi người biết căn bản ý của Phấn Đại không nói về giày.

Tuy việc này ai cũng hiểu, Phấn Đại đã bị trừng phạt, nhưng nếu thừa nhận trước mặt mọi người, thì vẫn không được.

Hàn thị ngậm bồ hòn nghẹn khuất, lại nghĩ một phân tiền mình cũng không mang về được, sau khi trở về không chừng có rất nhiều lời khó nghe của Phấn Đại đang chờ nàng, lại càng thêm nghẹn khuất.

Phượng Vũ Hành mặc kệ nàng, tự làm bậy không thể sống, hai mẹ con các ngươi lúc nói chuyện làm việc sao không nghĩ đến tương lai?

Nàng quay người nói với lão thái thái và An thị: “Tứ muội muội tự nguyện không nhận phần đồ cưới đó, ta lại không muốn tự cầm. Nghĩ rằng phụ thân cũng không thèm chút tiền tài ấy, vậy chia đều cho tổ mẫu và tam muội mu y. Cũng coi như ta làm tròn phận con cháu, dùng hết tâm ý làm tỷ tỷ.” 

Nàng có thể nói như vậy, lão thái thái dĩ nhiên mừng rỡ không khép miệng được, liên tục nói: “Được! Được! Cháu gái ngoan của ta thật hiểu chuyện.”

An thị cũng đã thấy dòng nước đã đổi, Phượng Vũ Hành đã cho Tưởng Dung năm vạn ngân lượng, cho nên không thể không muốn một phần của nàng. Nên cũng dựa theo thời thế nói: “Xin nhị tiểu thư giúp tam tiểu thư tính thêm vào một phần hiếu tâm! Tam tiểu thư cũng hiếu kính lão thái thái một phần, đây đều là do lão thái thái kiếm tiền vất vả, nên nhận lấy điILão thái thái nhìn cháu gái và tiểu thiếp đều hiểu chuyện như vậy, không khỏi cảm thán liên tục: “Đều là những đứa trẻ có hiếu! Điều là hài tử ngoan!” Đồng thời cũng không quên trả lại cho An thị một ân điển: “Ngươi yên tâm, về sau lúc. 'Tưởng Dung xuất giá, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng.”

An thị nhanh chóng cúi người cảm tạ.

Lại chỉ có Hàn thị, đứng ở một bên xấu hổ không thôi.

Chuyện sổ sách cuối cùng cũng có thu hoạch, Phượng Vũ Hành về Đồng Sinh hiên trước, để Thanh Ngọc và Trương công công sửa tốt lại một lần, cũng làm †hêm một quyển sổ dự bị để giao cho lão thái thái, coi như để lại bằng chứng. Đừng đến lúc đó Thẩm gia không nhận sổ sách, nàng còn lấy bằng chứng đến.

Rồi khi trở về, đã đến giờ ăn cơm buổi chiều. Buổi chiều nàng ăn muộn, chưa quá đói, cũng chỉ ăn qua loa một bát, sau đó phân phó Hoàng Tuyền và Thanh Ngọc: 

“Các ngươi lấy khế đất tiệm trang sức, bây giờ đi đến đó xem xét. Thanh Ngọc để ý một chút, xem cửa tiệm còn cần tu sửa cái gì không, nếu không có, chọn ngày gần đây thu xếp trang trí rồi khai trương. Ngoài ra, về sau ba gian cửa tiệm này đều do Thanh Ngọc phụ trách quản lí, mỗi ngày ngươi đều chạy qua xem một lần, mỗi tháng giao nhận tiền bạc với chưởng quầy. Ta sẽ không phải chạy qua chạy lại.”

Thanh Ngọc biết đây là tín nhiệm của Phượng Vũ Hành đối với mình, lập tức cảm động không thôi, “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện.”

“Ừ” Phượng Vũ Hành gật đầu, lại nói: “Ngày mai Trương công công phải đi về, Thanh Ngọc, thời gian ngươi tiếp xúc với Trương công công khá nhiều, vậy thay ta chăm sóc nhiều hơn. Đêm nay ta sẽ luôn ở trong dược thất, ngoài việc phải tìm cho Trương công công chút thuốc dán bên ngoài, còn phải chuẩn bị một ít dược liệu đặc thù đưa tới Bách Thảo dược. Hôm nay các ngươi để ý tiệm trang sức, ngày mai đầu giờ ngọ thì đến Bách Thảo đường đi, đưa những dược ta đã chuẩn bị sang bên đó, rồi để cho Vương Lân thu xếp trang trí khai trương.”

Thanh Ngọc và Hoàng Tuyền đều đáp ứng mọi chuyện, cũng không hỏi Phượng Vũ Hành chuẩn bị dược liệu đặc thù là gì, vội vã đi đến tiệm trang sức.

Phượng Vũ Hành dặn Vong Xuyên tìm mấy đôi giày cũ của nàng rồi đưa đến chỗ Phượng Phấn Đại, sau đó chui vào dược thất, bắt đầu cân nhắc những vật phẩm cần chuẩn bị ở Bách Thảo đường. 

Bình Luận (0)
Comment