Thần Y Độc Phi

Chương 259

“Đang đợi bổn vương!” Chợt nghe phía sau mọi người, có một âm thanh xuất trần bay theo gió mà đến, cũng không thấy hản nhiều lời, nhưng làm cho mỗi người đều nghe rõ ràng.Một câu bổn vương, chân đám dân chúng đang đứng đều mềm nhuyễn, đồng loạt quỳ xuống. 

Người Phượng gia cũng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu vừa thấy, trên long xa nghênh diện mà đến, người đang đứng là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa.

Nhãn tình của Trầm Ngư sáng lên, lập tức lại đen một mầu, hoá ra lão thái thái tiến lên ngăn cản tầm mắt gắt gao của nàng.

Nàng thật muốn lấy tay đẩy lão thái thái ra, tay nâng lên một nửa, lại vẫn cố gắng nhịn xuống.

Ý Nguyệt bên cạnh nhỏ giọng khuyên nàng: “Tiểu thư, trăm ngàn lần không thể động khí.”

Nàng thở hổn hển hai cái, cuối cùng ngừng xúc động.

Phượng Cẩn Nguyên muốn hỏi nhị nữ nhỉ hắn một chút, rốt cuộc mời Thất điện hạ khi nào, mà khi hắn nhìn thấy Hoàng Tuyền đứng sau Huyền Thiên Hoa, thì hiểu ra.

Hắn không nghĩ nhiều, dẫn theo mọi người Phượng phủ cùng quỳ lạy. Chỉ thấy Huyền Thiên Hoa trên long xa khoát tay, áo dài vung lên, âm thanh cũng theo đó mà đến: “Đều đứng lên đi.”

Âm thanh tạ ơn cùng vang lên, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt triều bái nhìn Huyền Thiên Hoa, vị nam tử đặc biệt nhất của Đại Thuận tựa như thần tiên hạ phàm đứng giữa đám người trần gian, cho dù nhìn đám điêu dân này cũng vẫn là vẻ mặt ôn hoà như cũ. 

“Chủ nhân của Bách Thảo dược là đệ muội của bổn vương, cũng chính là chính phi tương lai của Ngự vương điện hạ. Hôm nay Bách Thảo đường gặp chuyện không may, bổn vương tới đây cũng không phải vì thiên vị, mà là cho sự việc này một nhân chứng.”

Nhân chứng? Mọi người đều buồn bực, nhân chứng cái gì?

Phượng Vũ Hoành tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Huyền Thiên Hoa. Một người thanh dật xuất trần, một người tính cách tinh quái, phải gọi cảnh đẹp ý vui.

“Ấn đường thi thể có màu đen, miệng mắt mũi có vết máu trào ra, là trúng độc chỉ tướng.” Nàng chậm rãi mở miệng, đem bệnh trạng nói chỉ tiết.

Đại hán tráng kiện lá gan to tiếp câu: “Chính là do ăn thuốc viên trúng độc.”

Phượng Vũ Hoành không để ý đến hắn, chỉ lo nói chuyện với Huyền Thiên Hoa: “Đến tột cùng là trúng độc gì, chỉ có người trúng độc mới biết rõ. Nhưng chư vị hương thân nhất định không chịu cho khám nghiệm tử thị, điều này A Hoành có thể lý giải. Dù sao khám nghiệm tử thi là phải giải phẫu, đối với người chết mà nói quả thật có vẻ tàn nhẫn.”

Huyền Thiên Hoa nghiêm túc nghe, cười nhẹ gật đầu, chờ nàng nói xong mới nói: “Vậy ý muội là...”

“Làm người chết sống lại, để chính hắn nói ra rốt cuộc đã ăn gì.”

Một lời của Phượng Vũ Hoành trực tiếp làm mọi người ở đây kinh hãi, ngay cả Diêu thị cũng run run, khẩn trương nhìn về phía nàng.

Phượng Cẩn Nguyên lập tức nhìn thoáng qua tử thi trên đất, toàn thân cứng ngắc, đã chết rồi, sao còn sống lại được?

Nhưng Huyền Thiên Hoa không vì Phượng Vũ Hoành nói mạnh miệng, chỉ thấy hắn gật đầu, nói: “Tốt, vậy làm thi thể sống lại đi.”

Mọi người cảm thấy hai người kia quả thực là điên rồi, người chết sống lại, bọn họ thật sự là thần tiên sao?

Nhưng không ai dám nói một câu nghỉ ngờ, một người là nữ nhi nhà Thừa tướng, một người là con Hoàng đế, hai người đứng ở một chỗ, kết thành liên minh không thể phá vỡ.

Phượng Vũ Hoành nhìn thoáng qua điêu dân gây sự này, âm thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi có ý kiến?”

Bọn họ có thể có ý gì chứ, người đã chết, đã xác. định rồi, sống lớn đến chừng này vẫn chưa nghe nói chuyện có thể khiến người chết sống lại.

Đại hán kia lắc đầu, “Không ý kiến, ngươi có bản lĩnh làm hắn sống lại, vậy để hắn sống lại rồi tự mình nói. Nhưng nếu không sống được?” 

“Ta đây liền thừa nhận.” Phượng Vũ Hoành không muốn nhiều lời, mở miệng phân phó tiểu nhị Bách Thảo. đường: “Đem người chết nâng vào hậu đường.” Lại nói với Huyền Thiên Hoa: “Mời Thất ca vào bên trong ngồi.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, lại chỉ hai người gây sự nói: “Hai người các ngươi cùng vào, cùng bổn vương làm nhân chứng.”

Cứ như vậy Phượng Vũ Hoành dẫn theo ba người đồng loạt vào bên trong Bách Thảo đường, Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái cũng muốn vào theo, lại bị Vương Lâm dẫn đến ngoại đường nghỉ ngơi... “Đại phụ trị bệnh cứu người, cần yên tĩnh.”

Phượng Cẩn Nguyên vung tay áo, than thở nói: “Nhiều chuyện!” Kỳ thực trong lòng vô cùng muốn đi xem rốt cuộc làm thế nào có thể làm cho người chết sống lại.

Nhưng mà, hắn không biết, làm cho người chết sống lại hắn không thấy, chính Huyền Thiên Hoa cũng bị ngăn lại ở hậu đường trong một gian phòng nhỏ bên ngoài... “Thất ca chớ trách, khi A Hoành cứu người không thể bị người ngoài quấy rầy." Nói xong, lại tiến lên từng bước hạ giọng nói: “Người vốn không chết, ta tự có cách để hắn tỉnh lại."

Huyền Thiên Hoa cũng coi như yên lòng, cười nhẹ nói: “Nếu vậy, bổn vương ở trong này đợi tin lành.”

Hắn cũng không vào, hai người gây sự dĩ nhiên cũng không dám yêu cầu, chỉ có thể thành thành thật thật đứng phía sau Huyền Thiên Hoa. Chỉ là ánh mắt thường vụng trộm liếc Huyền Thiên Hoa, ở gần một vị hoàng tử, hai người đang nghĩ sau khi trở về làm thế nào để thổi phồng với mấy người bên đó chuyện đã trải qua. Cũng không ngờ đến, một vị hoàng tử đối với bọn họ mà nói, rốt cuộc là phúc hay hoạ.

Cỗ thi thể kia đã sớm được tiểu nhị đưa vào phòng nhỏ, Phượng Vũ Hoành vén rèm vào sau, Hoàng Tuyền và Vong Xuyên lập tức đóng cửa phòng, sau đó tự mình canh gác ở cửa, đừng nói là người, ngay cả rưồi muỗi cũng cam đoan không thể bay vào.

Mà trong phòng nhỏ Phượng Vũ Hoành bước nhanh đến trước cỗ thi thể, tay cầm cổ tay đối phương, ý niệm vừa động, trực tiếp đưa vào trong không gian hiệu thuốc của nàng.

Bình Luận (0)
Comment