Lão là cảm thấy vụ hỏa hoạn này vô cùng kỳ quái, nhà thờ tổ Phượng gia đã có trăm năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị hỏa hoạn, vì sao chỉ này vừa về đã xảy ra chuyện?
Bên tai còn văng vắng tiếng Phượng Trầm Ngư thét chói tai, lão tộc trưởng thu hết vào ánh mắt bộ dáng điên cuồng hung tàn ngồi bên thành giếng của thứ nữ xinh đẹp nhất Phượng gia, lại nhìn luôn cả bộ dáng giả bệnh ăn nói hàm hồ xảo trá. Không hiểu loại người khôn khéo như Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái vì sao để cho một thứ nữ nho nhỏ lộng hành như vậy?
Nhưng điều chân chính khiến lão tức giận là họ dám hành động ở nhà thờ tổ!
Phượng Cẩn Nguyên một nhà đấu đá nhau lão không thèm để ý, ở tít tận kinh thành đấu tới ta sống ngươi chết lão cũng không quan tâm, nhưng giờ đây dám gây họa cho nhà thờ tổ, thì lão không thể nhịn nổi nữa.
“Nếu ngươi cảm thấy tổ phụ nhớ thương ngươi, ta phái ngươi lên núi, tự mình dập đầu ba cái trước mộ tổ phụ, trông lo trên đó đỡ phải ngày ngày nhìn thấy rồi kinh hãi” Lão tộc trưởng nhìn Phượng Trầm Ngư không mang chút cảm tình.Phượng Trầm Ngư hét chói tai: “Không cần! Ta không muốn lên núi! Không muốn! Không muốn!”
Phượng Cẩn Nguyên bắt lấy tay nàng đang không ngừng khua loạn hai bên: “Trầm Ngư! Ngươi tỉnh táo lại đi!”
Lão tộc trưởng nghe Phượng Trầm Ngư quát to, buồn bực nói: “Nếu bệnh sinh từ lòng, sao không trị từ trong lòng? Các ngươi về đây tế tổ là vì cái gì? Không lên núi, không tế tổ thì chữa bệnh kiểu gì cho nha đầu kia?”
Lão thái thái lúc nãy cũng hòa hoãn một chút, nhìn thấy. tộc trưởng nói Trầm Ngư liền đi tới hòa giải: “Đợi đến ngày giỗ tổ phụ rồi chúng ta cả nhà cũng lên.”
Tộc trưởng nhìn lão thái thái: “Có bệnh còn không chịu trị sớm?”
Lão thái thái không biết nên đáp như thế nào, Vong Xuyên mở miệng nói: “Không bằng mời đại thiếu gia xuống, huynh muội tình thâm có lẽ sẽ giúp đại tiểu thư được trấn an”
“Không cần!” Phượng Trầm Ngư kêu to: “Ta không cần gặp hắn! Chết cũng không muốn nhìn thấy tên súc sinh kia.”
“Không được nói bậy!” Phượng Cẩn Nguyên nổi điên: “Cha là vì ngươi bị bệnh nên mới dung túng ngươi, Trầm Ngư ngươi không cần không biết tốt xấu!”
“Chỉ là...” Hàn thị vẫn đang đứng xem chuyện lúc này mới mở miệng: “Đó là ca ca ruột của ngươi, cũng là con trai trưởng của lão gia. Ngươi mảng hẳn súc sinh vậy cha ngươi là cái gì?
“Ngươi cũng câm mồm cho ta!” Phượng Cẩn Nguyên tức muốn giết người! Làm trò trước mặt tộc trưởng và hạ nhân như thế này hỏi hẳn còn mặt mũi đâu để nhìn người. Cả nữ nhi lẫn thiếp thân đều không giúp hắn bớt lo được.
“Lửa đã dập tắt rồi. Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, đây không có chuyện của ngươi.” Hắn khiển trách Hàn thị, trên mặt lộ vẻ phiền chán, không có một chút yêu thương như trước.
Hàn thị trong lòng ủy khuất, mắt rưng rưng bước đi.
Kim Trân vẫn đi theo sau Phượng Cẩn Nguyên có chút sốt ruột, nàng nhìn thần sắc của Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền cảm thấy vẫn có chuyện không thích hợp. Nếu Phượng Vũ Hoành thật sự không có chuyện gì, hai nha đầu này vì sao trông lại kích động như vậy?
“Lão gia”. Nàng bước lên phía trước, ôn nhu nói: “Đại tiểu thư bệnh cũng không phải ngày một ngày hai, không thể tốt ngay được, không băng trước quay về phòng nghỉ ngơi, còn bây giờ việc cấp bách là tìm nhị tiểu thư”
Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết Phượng Vũ Hoành đến cuối cùng là bị như nào, tốt nhất là bị cháy đến tro cũng không còn, làm cho Phượng gia bớt đi một cái phiền toái, cũng giúp hẳn từ nay về sau không cần qua lại với Cửu hoàng tử.
Kim Trân hầu hạ hắn lâu nay sao lại không biết trong lòng. hắn nghĩ gì. Nhưng nàng cũng không hy vọng Phượng Vũ Hoành chết, nàng ta còn sống thì cuộc sống của nàng mới có ngày tốt.
Vì thế vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhị tiểu thư là đi cùng chúng ta ra khỏi nhà, nếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ Cửu hoàng tử cũng không bỏ qua cho chúng ta”
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ gật đầu, phân phó mấy người đưa Phượng Trầm Ngư quay về phòng, một mình Trầm Ngư đi đến đây cũng đã khiến hẳn bực mình, không biết nha đầu đi theo Phượng Trầm Ngư rốt cuộc đang ở đâu.
Sau khi đưa Phượng Trầm Ngư đi rồi, lão tộc trưởng liền mở miệng: “Cẩn Nguyên, nữ nhân của ngươi không ít, nhưng gia tộc chỉ chấp nhận một mình A Hoành là đích nữ”
Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày, cũng không dám cãi lời tộc trưởng.
Đại Thuận lấy hiếu làm đầu, nếu hẳn chống đối với tộc trưởng mà bị đồn đến tai Hoàng thượng thì sẽ gặp rắc rối.
“Tôn nhân biết” Hắn cung kính đáp, sau đó lại hỏi Vong Xuyên và Hoàng Tuyền: “Tiểu thư nhà các ngươi rốt cuộc đi đâu?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Vong Xuyên lúc này cũng sốt ruột, lẽ ra với thủ pháp và khinh công của Ban Tẩu, nếu tiểu thư ở ngay gần đây hẳn là đã tìm được và đưa về, vì sao cho tới bây giờ cũng không thấy?
Nàng tính theo thời gian, khi các nàng từ núi Tê Phượng trở về, mãi cho đến khi Phượng Vũ Hoành đi ngủ, nàng cùng Hoàng Tuyền lại ra phòng ngoài, đến khi chuẩn bị nấu cơm cũng chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ. Là ai thâm tàng bất lộ ngay dưới mí mắt Ban Tẩu cướp người đi, chẳng lế người đó là cao thủ?
Vong Xuyên giật mình không nói, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng nghỉ hoặc chẳng có lẽ Phượng Vũ Hoành chết cháy?
“Vong Xuyên cô nương” Kim Trân sốt ruột. “Nhị tiểu thư rốt cuộc là đi đâu? Ngươi nhất định phải nói rõ ràng đấy.”
Diêu thị cũng thấy Vong Xuyên có điểm không thích hợp, thật vất vả mới buông lỏng nay lại lo lắng đứng lên muốn đi vào gian phòng kia tìm kiếm.
An thị lôi kéo nàng ta, vẻ mặt đầy lo lắng. An thị thấy Vong Xuyên không lên tiếng thì hỏi Hoàng Tuyền: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gi?”
Hoàng Tuyền dậm chân: “Quên đi. Liền nói thật đi!” Nàng tiến lên đối mặt với Phượng Cẩn Nguyên lớn tiếng: “Không tìm thấy tiểu thư”
“Cái gì?” Mọi người đều hô to, ngay cả lão tộc trưởng cũng đứng lên: “Khi nào thì phát hiện không thấy?”