Thần Y Độc Phi

Chương 313

Lời của Huyền Thiên Ca làm Phượng Cần Nguyên hốt hoảng, hắn đối với cái chức huyện chủ bất ngờ này có chút nghỉ ngờ, lại nghe Huyền Thiên Ca nói thế, lập tức hắn sinh ra một loại cảm giác không tốt.

Chẳng lẽ...

Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên läc đầu, không thể!

Trong lúc hẳn mải suy nghĩ, hoàng đế đã tọa vị. Tất cả mọi người trên đảo, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Thiên Vũ đảo mắt, tất cả mọi người lập tức cảm thấy một trận khí lạnh quét qua đỉnh đầu. Đặc biệt là Phượng Cẩn Nguyên, cứ cảm thấy ánh mắt hoàng thượng dừng ở trên đầu hắn một hồi lâu, ép hắn đến nghẹt thở.

Rốt cục, Thiên Vũ nhìn đủ, vung tay lên: “Bình thân.” Thái giám Chương Viễn lập tức la to: “Bình thân!”

Đám người lúc này mới đứng lên, sau đó theo nhìn Đế hậu ngồi xuống, cũng quay lại vị trí của mình.

Vừa mới ngồi xuống, chợt nghe được Thiên Vũ mở miệng, thần sắc quan tâm hỏi Phượng Cẩn Nguyên: “Phượng ái khanh đã rời kinh nhiều ngày, chuyện tế tổ như thế nào rồi?”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng đứng lên, cung kính đáp lời: “Tạ hoàng thượng quan tâm, quê nhà hiện rất tốt.

Thiên Vũ nheo mắt gật đầu: “Ân, vậy thì tốt. Gần đây

trong triều sự vụ bận rộn, trẫm trong triều cũng không hỏi thăm ngươi, vừa vặn lúc này hỏi thăm ngươi. Biết tất cả đều tốt, trẫm an tâm.” Nói xong, ánh mắt liền lại dò xét trên sân, quay một vòng lại trở về trên người Phượng Cẩn Nguyên, buồn bực hỏi: “Đứa con dâu kia của Trẫm đâu?”

Phượng Cẩn Nguyên vừa nghe đã đau đầu, thầm nhủ hoàng thượng, người không phải là đang cố ý sao, lẽ nào. Phượng Vũ Hoành chết mà người không biết?

Hắn trộm liếc mấy vị hoàng tử ngồi gần hoàng thượng, chớp mắt liền nhìn đến gương mặt mang chiếc mặt nạ vàng kia.

Nhiều ngày như vậy, sao Cửu hoàng tử một chút động tĩnh cũng không có? Vũ Dương quận chúa đều làm ầm ï mấy trận, hắn lại giống như người không có việc gì, quả thực kỳ lạ.

“Hoàng thượng.” Tuy không muốn nói đến chuyện này, nhưng không mở miệng không được, đây là Hoàng thượng, Phượng Cẩn Nguyên biết rõ, Hoàng thượng muốn dựa vào buổi cung yến này tính sổ với hẳn: “Lúc. thần hồi hương tế tổ, tổ trạch bất ngờ nổi lửa, đích nam cũng thứ nữ của thần đều...chết trong trận cháy lớn kia.”

Hảẳn vừa nói vừa giơ tay lau mặt, nhìn trông có vẻ thương tâm, nhưng vừa quay sang thì thấy Huyền Thiên Minh không khách khí chút nào hừ lạnh hắn một tiếng. 

Thiên Vũ lắc đầu, nói thẳng: “Phượng ái khanh, đừng nói đùa với trầm, đứa con dâu kia của trẫm văn võ song toàn, sao trong phòng bốc cháy lại không chạy ra được? Không thể nào!”

Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp quỳ xuống đất, sắc mặt bi ai: “Hoàng thượng, thần cũng hi vọng đây chỉ là lời nói đùa, thế nhưng... là sự thật!”

Thiên Vũ nói vẻ không tin: “Nếu đích nam cùng thứ: nữ thật sự chết, vậy tại sao ngay cả tang sự ngươi cũng không làm? Phượng ái khanh, không cần nói giỡn những. chuyện như thết”

“Hồi hoàng thượng, tang sự đã xử lý ở tổ trạch, sau khi hồi kinh cũng không có làm lại. Bọn hắn dù nói thế nào cũng là tiểu bối, cho nên thần mới không làm lớn.”

“Phượng đại nhân.” Trong các hoàng tử có người mở miệng, không phải Huyền Thiên Minh, cũng chẳng phải Huyền Thiên Hoa, mà là Nhị hoàng tử, Nguyên vương Huyền Thiên Lăng: “Đệ muội của bổn vương là người biết điều, thành thật, người làm cha như ngươi cũng không thể đặt điều nguyền rủa như thế chứ?”

Phượng Cẩn Nguyên nghe lời này, lập tức nhớ tới nguyệt tịch ngày ấy chuyện Phượng Vũ Hoành cứu tiểu hoàng tôn, cũng lập tức hiểu được, trong đám hoàng tử này, Phượng Vũ Hoành không chỉ có giao tình với Thất hoàng tử cùng Cửu hoàng tử.

Mồ hôi trên trán bắt đầu đổ, Thiên Vũ đế lúc này ngoài dự kiến lên tiếng giảng hòa: “Không nói cái này, Phượng ái khanh là người luôn luôn gàn bướng, vất vả lắm mới nói đùa cùng chúng ta, chúng ta không thể không động viên. Cung yến hôm nay là trẫm vì Tể An huyền chủ mới phong mà làm, huyện chủ trước đó vài ngày bị kinh hãi, các vị ái khanh cần phải khuyên giải an ủi mới đúng.”

Đám người lập tức trả lời: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”

Thiên Vũ thoả mãn gật đầu, hướng Chương Viễn nói: “Đi mời huyện chủ đến đây đi!”

Chương Viễn lập tức chạy đi truyền lời, không lâu lắm, thì thấy lúc này có một chiếc đang tới. Thuyền nhỏ kia dùng màn trướng Nhuyễn Yên la, bên trong có một cô gái đang ngồi, xiêm y lộng lẫy, đang lắng lặng nhìn mọi người.

Trong lúc nhất thời, có một số ánh mắt bị Nhuyễn Yên la trên thuyền đình hấp dẫn, thế cho nên bỏ quên nữ tử vốn nên là vai chính kia.

'Thế nhưng cũng có nhiều người đang chăm chú nhìn nữ tử trong thuyền, hoa phục đại phấn, trán rủ đá ngọc, rõ ràng là huyện chủ hoá trang. Trong lòng nàng còn ôm một con mèo, màu xám tro, đầu to mặt tròn, lại có một đôi ánh mắt như có thể dò xét lòng người.

Chân Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút mềm nhữn, không chỉ có hắn, chân Trầm Ngư cùng Phấn Đại cũng run rẩy theo. Đặc biệt là Phấn Đại, y như gặp quỷ vậy, một tay bịt kín miệng sợ mình sẽ hét lên.  

 Đến Tưởng Dung cũng ngạc nhiên bước tới trước vài bước, chính mình bất giác lại đi đến giữa đám người, chỉ thấy chiếc thuyền kia chậm rãi tới thì trong lòng vui mừng khôn xiết.

Nhị tỷ nàng, thì ra huyện chủ Hoàng thượng tấn phong là Nhị tỷ của nàng!

Tưởng Dung cuối cùng cũng hiểu câu nói trước kia của Huyền Thiên Hoa là có ý gì, thì ra Nhị tỷ nàng thật sự không chết!

Bình Luận (0)
Comment