Thần Y Độc Phi

Chương 340

Lại đợi gần nửa canh giờ, Phượng Trâm Ngư cuối cùng cũng một chân sâu một chân cạn đi tới, giày cũng. ướt, trên áo choàng đều là tuyết cả, nàng cũng không kịp nhớ giữ hình tượng, vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành liền lập tức nói: “Ta có việc tìm ngươi, chúng ta nói chuyện riêng được không?”

Ngược lại với sự nóng ruột của nàng, Phượng Vũ Hoành nhàn nhã như cũ, chậm rãi chỉ: “Đại tỷ thế nào cũng phải chờ ta trước tiên ăn cơm xong đã, hôm qua tuyết quá lớn, trên bếp cũng chưa làm món gì ngon, ta đang đói a.”

Vong Xuyên bĩu môi, còn đói bụng sao, tiểu thư nhà nàng đã ăn ba chén rồi.

Phượng Trầm Ngư tức giận đến cái mũi cũng lệch, nàng đang lòng nóng như lửa đốt, xệ mặt xuống cầu người, Phượng Vũ Hoành còn tính ra oai? 

Nàng cũng chẳng còn cách nào, trước mắt có việc cầu người, người †a nói gì cũng phải kiên trì.

Thấy thế chính mình kéo ghế ngồi xuống, chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, kiên nhẫn chờ nàng hớp từng hớp ăn xong cơm.

Bữa cơm này Phượng Vũ Hoành lại ăn đến nửa canh giờ, rốt cục cũng để chén đũa xuống, nhẫn nại của Trầm Ngư cũng đã đến cực hạn.

Phượng Vũ Hoành cũng không làm khó nàng, tự khoát tay ngăn lại, để Vong Xuyên các nàng tất cả đi xuống. Phượng Trầm Ngư đuổi Ỷ Lâm ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, rốt cuộc nàng mở miệng: “Hôm nay ta có chuyện cầu ngươi, Phượng Vũ Hoành, ta cho ngươi một vạn lượng bạc làm điều kiện trao đổi, ngươi thấy thế nào?”

Phượng Vũ Hoành mở to hai mắt nhìn nhìn nàng, giả vờ kinh ngạc nói: “Là chuyện gì mà làm Đại tỷ phải lấy ra nhiều tiền như vậy?”

Trâm Ngư hít thật sâu, khẽ cắn răng, hạ quyết tâm thật lớn, cuối cùng mang chuyện mà hiện tại nàng đang lo lăng nhất nói ra—— “Ta dường như... mang thai.”

Phốc!

Phượng Vũ Hoành vừa uống một ngụm trà, lập tức phun ra ngoài. Một ngụm trà này vừa vặn phun lên mặt nàng ta, mắt thấy Phượng Trầm Ngư tức giận đến nỗi mặt cũng biến hình, trong lòng cười đến nội thương. 

“Đại tỷ, thiệt hay giả? Ngươi không có nói đùa với ta chứ? Ai nha! Hài tử này rốt cuộc nên gọi ta là dì hay nên gọi ta là cô?”

Phượng Trầm Ngư bỗng nhiên đứng dậy, chạy như bay đến cửa, nàng cảm thấy bản thân mình đi tới nơi này là một sai lầm, cầu xin ai cũng được nhưng không được cầu xin Phượng Vũ Hoành. Đây không phải là tự mình †ìm đến cửa cho người ta chế giễu sao?

Thấy nàng đi, Phượng Vũ Hoành cản như không cản, chỉ thuận miệng nói: “Giá cả không công băng, chúng ta bàn lại.”

Phượng Trầm Ngư dừng bước, trên mặt hiện lên một tỉa vui mừng.

Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần Phượng Vũ Hoành chịu hỗ trợ thì đã tốt rồi.

Trước mắt kinh thành bị nạn tuyết, nàng muốn mời một đại phu cũng không mời được, may là sáng nay Ỷ Lâm nhắc nhở nàng, không thể thỉnh đại phu bên ngoài, lỡ như chuyện này truyền ra ngoài, khó đảm bảo không đi vào vết xe đổ của Bộ Nghê Thường! Đến lúc đó, mọi người đều biết, nàng đến lúc đó có thể còn muốn sống không?

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một cách, đó chính là tìm đến Phượng Vũ Hoành, dù sao trước mặt Nhị muội này nàng đã sớm khôngg còn mặt mũi gì. Chỉ cần đứa bé trong bụng nàng có thể giải quyết, nàng nhất định có thể trở mình, khi nàng có thể trở mình thì Phượng Vũ Hoành chính là người đầu tiên nàng sẽ diệt.

Phượng Trầm Ngư ôm ý nghĩ như thế đến Đồng Sinh Hiên, trước mắt Phượng Vũ Hoành nói cần bàn lại giá tiền nghĩa là chịu đáp ứng giúp nàng, Phượng Trầm Ngư cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống được.

Vì thế xoay người trở lại, có chút gấp gáp nói: “Nhị muội, ngươi ra giá đi!”

Phượng Vũ Hoành nhìn nàng, nhếch môi cười phá lên: “Đại tỷ, một vạn lượng, ta giúp tỷ khám thai.”

“Khám thai?” Phượng Trầm Ngư sửng sờ: “Ý gì?”

“Bây giờ tỷ cũng không xác định là mình có mang thai hay không đúng không? Ta có biện pháp giúp tỷ nghiệm xem có đúng không, nhưng lần khám thai này ta muốn một vạn lượng, tỷ đông ý không?”

Phượng Trầm Ngư cau mày lại, một vạn lượng để xác định mình có mang thai hay không, có chút phí. Gần đây nàng luôn có cảm giác có chút buồn nôn, kỳ thực tám phần mười xác định chắc là có, nhưng dù sao cũng chưa để đại phu chẩn bệnh nên không dám xác điịnh rõ.

“Phải chăng hơi đắt?” Nàng nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành: “Ngươi rõ ràng là đang gài bẫy, chẳng qua là bắt mạch thôi, ngươi lại muốn một vạn lượng?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Tỷ đoán không sai, ta chính là đang gài bẫy tỷ.” Sau đó duỗi tay: “Nếu Đại tỷ chê đắt, vậy thì đi tìm ngươi khác đi! Huống chỉ nếu muốn xác định một người có mang thai hay không, đâu đơn giản chỉ là bắt mạch, ngỗ nhỡ chẩn đoán sai thì coi như tỷ bị phế rồi. Tương lai nếu không sinh được hài tử, vậy thì là đại sự đó.”

Bình Luận (0)
Comment