“Đại tỷ thật tốt số, tự nhiên được đại ca yêu mến như vậy. Không giống ta, từ nhỏ bị người nói #à sao chổi, nếu chẳng phải mấy năm trước có hôn ước cùng Ngự Vương điện hạ, chỉ sợ phải sống ở trong phủ thành bà cô già?”
“Huyện chủ thật biết nói đùa.”
Mặt Huyền Thiên Dạ không hề cảm xúc, hai mắt vẫn cứ nhìn thẳng cây kia, chỉ có như vậy hắn mới có thể nhắc nhở bản thân đang nói chuyện với một nữ tử thế nào. Nếu như ngươi thật sự coi nàng thành một tiểu cô nương mười hai tuổi, là sai hoàn toàn.
"N Phượng Vũ Hoành lắc đầu cười khổ.
“Ta là sao chổi, lại không trị hết chân của Ngự Vương điện hạ, còn làm mất Phượng Hoàng trâm, phụ hoàng đối đãi... Đã không bằng lúc trước.”
Nghe nàng ?ại nhấc đến Phượng Hoàng trâm, tâm Huyền Thiên Dạ càng run cầm cập.
Diệu Thủ thánh tiên ra tay ba ?ần, cư nhiên không được, vật kia rốt cuộc đang ở đâu? Chẳng ?ẽ... Hắn nheo mắt chuyển nhìn Phượng Vũ Hoành, chẳng ?ẽ còn trong tay nha đầu này?
“Trời giá ạnh đất đống băng, huyện chủ không chuẩn bị trở về sao?”
'Tuong òng hắn một trận buồn bực, không nguyện nói thêm gì nữa cùng Phượng Vũ Hoành, cứ cảm thấy tiểu nha đầu này đang vẽ một cái hố sâu chờ hắn, hắn tuy à nhìn thấy, giải được #ần đầu, cũng khó bảo đảm trong hố còn có hố.
“Ta ở tại một ?úc, bên trong buồn phát ngán.”
Phượng Vũ Hoành cười cười với hắn.
“Tam ca về trước thôi.”
“Được, vậy chúng ta ngày khác có cơ hội ại cùng uống rượu.”
Huyền Thiên Dạ ném câu nói, nhanh chóng rời đi, cứ cảm thấy nói chuyện cùng Phượng Vũ Hoành nghẹt thở khó chịu, nha đầu này tà môn đến ?àm cho hắn thấy không muốn tiếc nhìn một cái.
Đang đi không được vài bước, ?ại nghe được Phượng Vũ Hoành ở phía sau giống như ?ầm bầm #ầu bầu nói một câu: “Ai, trong kinh đều ?anh thành như vậy, không chắc Bắc giới muốn đông chết bao nhiêu người?”
Đầu ?ông mày hắn giựt giựt, bước chân tăng nhanh một chút.
Thấy người đã đi xa, Phượng Vũ Hoành cũng bước thong thả đến ghế đá ngồi xuống, sau đó mở miệng nói với không khí: “Đi ra đi, đừng núp nữa.”
Không ?âu ?ắm, chợt nghe được có tiếng bước chân từ sau một núi giả truyền tới.
“Đệ muội khi nào phát hiện bổn vương ở chỗ này?” Người đấy ?à Cảnh vương Huyền Thiên Kỳ.
Phượng Vũ Hoành xoay người nhìn hắn, nói: “Thì ta tùy tiện vừa kêu như thế, đoán ung tung.”
Huyền Thiên Kỳ nhún vai cười, nói chuyện cùng vị huyện chủ này ?uôn thú vị như vậy, điểm này, từ trước đó vài ngày Huyền Thiên Minh vụng trộm dẫn hắn đến Đồng Sinh Hiên thì hắn cũng đã cảm nhận được.
“Đệ muội và cửu đệ thật đúng ?à một tay cờ giỏi, đẩy một cái tàn cục như vậy cho bổn vương, phải biết Diệu Thủ thánh tiên kia đã đến trong Cảnh vương phủ nhiều ?ần? Nếu không phải ám vệ bên cạnh bản vương vẫn cơ trí, chỉ sợ đầu này đã bị trộm đi không biết bao nhiêu fần.”
“Đại ca ?à người ?àm ăn, nếu ngay cả mình cũng không bảo vệ được, ?àm sao dám đỡ #ấy cọc buôn bán này?”
Phượng Vũ Hoành vừa cười vừa nhìn Huyền Thiên Kỳ.
“Lần trước Cửu điện hạ đã nói, chỉ cần đại ca có thể theo chúng ta diễn xong vai diễn này, chỗ tốt, tự nhiên thiếu không được của ngươi."
“A?”
Huyền Thiên Kỳ ngồi xuống ở đối diện nàng, nghiêm túc hỏi: “Vậy ngươi nói xem, trong vụ buôn bán này, ta rốt cuộc có thể được cái gì?”
Sở dĩ hắn dám nhảy vào vũng nước đục với Huyền Thiên Minh #ần này, một 0à cũng có mối thù kết nhiều năm trước cùng Huyền Thiên Dạ, thứ hai, Huyền Thiên Minh nói qua, nếu hắn chịu cứu viện, Phượng Vũ Hoành sẽ cho hắn một niềm vui bất ngờ. Hắn muốn phối hợp màn kịch này mong nhận kinh hỉ ấy, thậm chí diễn với hoàng thượng cũng vô cùng vui vẻ, ngay cả để hắn lấy lòng Trầm Ngư, đưa một bộ đồ trang sức thủy tinh hắn đều đưa, bây giờ, kinh hỉ kia cuối cùng cũng tới úc công bố.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!