Thần Y Độc Phi

Chương 73

Vì tỏ vẻ tôn trọng với Tả tướng đại nhân, lão thái y ước chừng đã bắt mạch cho Phượng Tử Hạo ba lần, lúc này mới đưa ra kết luận: “Phượng đại nhân, trong cơ thể. lệnh lang tinh lực hư nhược, hao tổn quá độ, chỉ sợ sau này chuyện con nối dòng sẽ có chút gian nan!"Người Phượng gia choáng váng.

Hàn thị hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Người khác không được có đứa nhỏ, đứa nhỏ của mình cũng còn không dùng được.”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Phượng Cẩn Nguyên cách nàng không xa lại nghe thấy. Sao hắn có thể không rõ bản thân sủng thiếp nói lời này có ý gì, lúc này Phượng Cẩn Nguyên hận Trầm thị nghiến răng nghiến lợi. Đứa nhỏ trong bụng Hàn thị kia, nếu không phải lúc ấy có việc cầu Trầm gia, khi đó hắn đã nghĩ sẽ bóc da Trầm thị ra rồi.

“Thái y.” Lão thái thái choáng váng, “Bệnh này chữa trị như thế nào? Ngài kê đơn thuốc đi! Cho dù bao nhiêu tiền chúng ta cũng chỉ hết.”

Lưu thái y lắc đầu: “Lão thái thái, thuốc có thể trị bệnh, nhưng chứng bệnh này ngày thường phải chú ý điều trị. Ta có thể cho Phượng tiểu công tử một đơn thuốc, nhưng chỉ là trị phần ngọn, không thể trị phần gốc, loại chuyện này dù sao cũng phải để Phượng công tử nguyện y phối hợp chữa trị mới tốt.”

Lời của lão thái y nói coi như cũng hàm súc, nói trắng ra là, chính là nói cho Phượng Tử Hạo bình thường chú ý tác phong cuộc sống, có một số việc phải làm còn hơn là vét sạch thân thể.

Phượng Cẩn Nguyên không còn mặt mũi! Hắn bắt đầu hối hận khi gọi Lưu thái y đến đây, nếu đối phượng lộ ra một câu ra ngoài, ngày mai trên triều đình hắn sẽ trở thành trò cười, thậm chí rất nhanh sẽ thành trò cười cho toàn kinh thành.

Lưu thái y đứng dậy viết đơn thuốc cho nha hoàn Phượng phủ, lại ôm quyền hướng về phía Phượng Cẩn Nguyên: “Phượng đại nhân, hạ quan cáo từ.”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng tự mình tiễn ra ngoài, dĩ nhiên không thể thiếu một phen chuẩn bị.

Trong lòng Phượng Vũ Hành biết loại chuyện như thế này sao có thể bịt được miệng, những thái y này mỗi ngày đều xem bệnh cho nhóm nương nương, giỏi nhất là nhiều chuyện, bí mật này sao có khả năng buông tha.

Quả nhiên, khi trở về, mặt Phượng Cẩn Nguyên không lạc quan lắm, hiển nhiên là đối với hành vi này không có nửa điểm chắc chản.

Lão thái thái cơ hồ đều choáng váng, liên tiếp nỉ non Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây

Chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên đi đến mép giường, một tay giơ lên hướng vào mặt Phượng Tử Hạo đang nằm, ba ba hai cái tát lớn: “Nghiệt súc!”

Ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên đánh Phượng Tử Hạo, gã sai vặt canh cửa trong Phượng phủ cũng vội vàng chạy tới bên này, phía sau còn mang theo hai người thư đồng.

Lão thái thái nhận ra hai người kia trước: “Không phải các ngươi là thư đồng đi theo Đại thiếu gia đi xin học ở Tiêu Châu sao?”

Phượng Cẩn Nguyên quát hỏi: “Nói! Đại thiếu gia ở Tiêu Châu rốt cuộc phạm vào cái gì? Vân Lộc thư viện nổi tiếng thiên hạ sao lại dạy dỗ thành nghiệt súc như vậy?"

Hai thư đồng sự tới mức quỳ rạp xuống đất, nhìn thoáng qua Phượng Tử Hạo, cảm thấy chủ tử nhà mình trước mắt tự thân khó bảo toàn, căn bản không có khả năng giữ được bọn họ, thẳng thắn khai ra!Vì thế một trong đám nhỉ cao đó nói: “Lão gia! Đại thiếu gia phải đi Tiêu Châu, nhưng căn bản không tới Vân Lộc thư viện đi xin học!”

“Cái gì?” Mọi người Phượng gia đều kinh hãi.

Lúc trước đưa Phượng Tử Hạo đến Vân Lộc thư viện đi cầu học, vậy là một đại sự.

Đại Thuận không ai không biết danh hào của Vân Lộc thư viện, ở nơi đó đệ tử kém cỏi nhất đi ra cũng có thể làm tiến sĩ. Đại Thuận lại liên lục mở năm khoa thi, ba hạng trước đó đều bị môn sinh của Vân Lộc thư viện chiếm hết.

Huống chỉ Sơn Trường Tăng của Vân Lộc thư viện là ân sư của đương kinh Thánh Thượng, cơ hồ môn sinh của Vân Lộc thư viện đều kiêu ngạo tự cho mình thân phận “sư đệ Hoàng thượng”.

Vân Lộc thư viện nhập học cực kỳ nghiêm khắc, tam quan lục thẩm thì cho thi khảo sát, vốn đức hạnh của Phượng Tử Hạo này không vào được. Nhưng hắn có phụ thân tốt, Tể tướng đương triều, Vân Lộc thư viện phải cho Phượng Cẩn Nguyên vài phần mặt mũi, lúc này mới đáp ứng Phượng Tử Hạo.

Hai năm trước một nhà Phượng gia vui vẻ đưa tiễn Phượng Tử Hạo đi Tiêu Châu, náo nhiệt vui mừng, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng được Vân Lộc thư viện dạy dỗ, Phượng Tử Hạo nhất định sẽ đi vào chính đạo, cho dù tương lai không trúng ba hạng đầu, ít nhất cũng có cái công danh không đến mức dọa người. 

Ai ngờ, thư đồng cùng hắn đọc sách này lại nói Phượng Tử Hạo căn bản không tới Vân Lộc thư viện đi cầu học!

Phượng Vũ Hành giúp mọi người hỏi: “Vậy Đại thiếu gia ở Tiêu Châu rốt cuộc làm những gì?”

Thư đồng đáp lời khai hết: “Đại phu nhân không phải mua cho thiếu gia một tòa trạch tử sao, thiếu gia ở bên trong nuôi dưỡng mười tám tiểu thiếp, đều... đều...”

“Đều cái gì?" Lão thái thái dùng quyền trượng hung hăng gõ xuống, “Nói cho rõ ràng!”

Thư đồng khẽ căn môi: “Đều là ấu nữ mười tuổi.” Ông! Đầu lão thái thái như nổ ra!

Rõ ràng đang ngồi trên ghé, đầu nhất thời choáng váng, người cũng kéo ngã xuống.

May là Phượng Vũ Hành tay mắt lanh lẹ giúp đỡ nàng, lúc này mới không để lão thái thái ngã xuống đất.

Lại nhìn lão thái thái như vậy, trong lòng nàng tính †oán, khẳng định là huyết áp đột ngột tăng cao dẫn đến hôn mê, nếu như vậy chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.

“Phụ thân.” Nàng giúp lão thái thái gọi Phượng Cẩn Nguyên: “Trước tìm gian phòng để tổ mẫu nằm một lát đi”  

Phượng Cẩn Nguyên thấy bộ dáng của lão thái thái cũng sợ hãi, nhanh chóng phân phó người đỡ lão thái thái đến một gian khác trong phòng nghỉ ngơi.

Nhưng lão thái thái mặc kệ, giãy dụa xua đi nha đầu: “Không được động vào ta! Không được động vào ta!” Vừa kêu vừa đấm ngực dậm chân: “Rốt cuộc là tạo. nghiệt gì a! Ông trời ơi! Vì sao ngươi phải đối xử với Phượng gia ta như thết”

Phượng Vũ Hành nghe xong trong lòng cười lạnh, chỉ là báo ứng a, đôi khi không tin cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment