Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 238

Sáu năm trước, Mai phương sĩ chỉ mới mười sáu tuổi đã trở thành một người nổi bật trong đám phương sĩ trẻ tuổi ở Đại Hạ, sau đó lại trở thành phương sĩ học tập, giao lưu ở thánh địa nước Bắc Thanh.

Đó cũng là lần đầu tiên Mai phương sĩ rời khỏi đất mẹ. Trong hiệp hội phương sĩ Bắc Thanh, nàng đã quen biết được rất nhiều phương sĩ xuất sắc, cũng học được rất nhiều thứ về kiến thức của phương sĩ mà ở Đại Hạ chẳng bao giờ tiếp xúc qua.

Cuộc hành trình đi đến Bắc Thanh lần đó vốn dĩ là rất vui vẻ. Cho đến một ngày kia, Mai phương sĩ nhìn thấy một tòa kiến trúc.

“Đó là Hỏa Diệu tháp của Ngũ Diệu Tinh Tế tháp, là thánh điện vinh dự của phương sĩ đại lục. Chỉ có những phương sĩ có cấp bậc cao nhất mới có thể đi vào Tinh Tế tháp. Ta lúc đó muốn vào trong Tinh Tế tháp để nhìn trộm thánh nhan nhưng lại bị đuổi ra ngoài.” Lúc nói tới đây, Mai phương sĩ cũng không kìm được nên có chút kích động.

“Đại Hạ nhiều năm qua, ngay cả một viên Luân Hồi Đan cũng không luyện chế được, một quốc gia mà ngay cả Luân Hồi Đan đều không luyện chế được thì đến tư cách tham gia thám hiểm Tinh Túc động cũng không có, càng không cần phải nói đến việc bước vào Tinh Tế tháp.

Những lời nói nhục mạ của Bắc Thanh phương sĩ vẫn sẽ cứ văng vẳng bên tai.

Luân Hồi Đan ở Đại Hạ, qua nhiều năm như vậy vẫn chỉ có một người có thể luyện chế, đó chính là Hạ Hầu hội trưởng. Chỉ tiếc, hội trưởng đã gần hai mươi năm chưa trở về Hạ Đô.

Những quốc gia khác đều đang truyền nhau rằng Hạ Hầu hội trưởng đã sớm qua đời.

“Luân Hồi Đan lại có giá trị quan trọng như vậy?” Diệp Lăng Nguyệt nhất thời cảm thấy, toa đan dược đang được cất trong lòng ngực mình lại càng có ý nghĩa quan trọng.

“Thời gian mà ngươi trở thành phương sĩ còn quá ngắn nên tự nhiên sẽ không hiểu rõ mấy thứ này lắm. Luân Hồi Đan không chỉ là một loại đan dược thất phẩm. Nó còn có thể nâng cao khả năng đạt được Luân Hồi Cảnh của võ giả. Một gã võ giả Luân Hồi Cảnh ở trên chiến trường, chí ít có thể địch nổi mấy nghìn cao thủ Tiên Thiên. Bắc Thanh có thể trở thành cường quốc của Đại Hạ cũng là vì trong quốc nội Bắc Thanh, số lượng Luân Hồi Đan mà mỗi năm luyện chế đã vượt qua các nước láng giềng còn lại.” Mai phương sĩ sau lần đó liền nghĩ đến vận mệnh của đất nước, nhất định phải luyện chế ra Luân Hồi Đan.

“Vậy Tinh Túc động lại là chuyện gì? Nó có liên quan gì đến Tinh Tế tháp?” Diệp Lăng Nguyệt nhớ kỹ, lúc Mục lão tiên sinh nhắc tới Tinh Tế tháp của Bắc Thanh, vẻ mặt rất là sùng kính, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo khi là thân sĩ của Bắc Thanh.

Trong Hồng Mông Thủ Trát đúng là có một lượng lớn kiến thức về phương diện tu luyện của phương sĩ, chỉ tiếc Hông Mông phương tiên tạ thế đã lâu nên hoàn toàn không biết đến những sự việc ở Đại lục.

“Tinh Túc động đã từng là nơi ở của một gã Đại Năng phương sĩ cấp phương tiên trước khi trở thành tiên. Bên trong có lưu lại vô số các phương thức luyện đan, đan dược, kỳ trân dị bảo và võ học. Nhưng mỗi một lối vào động đều đã được vị Đại Năng kia lưu lại cấm chế. Vào mùa thu hàng năm, Bắc Đẩu Thất Tinh ở trên trời sáng ngời nhất trong ba ngày thì cũng là lúc mà cấm chế ở ngoài động yếu kém nhất. Phương sĩ trên Đại lục liền làm một văn bản ước định, chỉ cần có thể đưa ra Luân Hồi Đan, liền có thể đi vào Tinh Túc động để luyện tập.” Mai phương sĩ cũng chỉ là nghe một ít lão tiền bối trong Phương Sĩ tháp nhắc tới sự việc của Tinh Túc động.

Nhưng từ sau khi nàng ta gia nhập vào hiệp hội Phương Sĩ, phương sĩ của Đại Hạ không có người nào có thể luyện chế ra Luân Hồi Đan, không có Luân Hồi Đan thì không có cách nào để tiến vào Tinh Túc động.

“Còn về Tinh Tế tháp, đó là năm tòa linh tháp ở thời kỳ Thượng Cổ được dùng để trấn áp sát khí của trời đất. Nó được phân bố ở các vị trí Đông Tây Nam Bắc Trung của Đại lục. Nghe đồn trong Tinh Tế tháp có rất nhiều phương tôn và phương tiên thành danh, chỉ cần đi vào Tinh Tế tháp liền có cơ hội được bọn họ nhìn trúng, sau đó được thu nhận làm môn đồ.” Mai phương sĩ còn từng nghe người ta nói rằng, không ít các phương sĩ cấp phương tôn mất tích kỳ thực là ẩn cư ở trong Tinh Tế tháp.

“Thì ra là thế, chẳng trách những năm gần đây, người vẫn luôn muốn luyện chế ra Luân Hồi Đan. Chỉ tiếc rằng những con người ngu xuẩn trong Ngự Y viện kia căn bản không biết được dụng tâm của người, đã bị phương sĩ của các quốc gia khác đè lên đầu mà cũng không biết, còn đi luyện chế những loại đan dược vô dụng.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong, không khỏi cười nhạt đối với những người kia.

“Cũng là ta không biết tự lượng sức mình, Luân Hồi Đan sao có thể dễ dàng luyện chế như vậy. Đây cũng là vài lần luyện chế Luân Hồi Đan cuối cùng của ta. Ta nghe nói, Cừu tổng quản đã quyết định sẽ đuổi ta ra khỏi Ngự Y viện.” Mai phương sĩ cười khổ.

Nàng ta những năm gần đây, không có thành tích trong Ngự Y viện, còn tiêu hao một số lượng lớn dược liệu, lại không phải là người bên phe của Cừu tổng quản. Cừu tổng quản muốn đuổi nàng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hắn chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối, vừa mới nhận được một người chịu nghe nàng ta càu nhàu như Diệp Lăng Nguyệt đã phải rời đi.

“Không, Mai phương sĩ, người không cần rời khỏi.”Diệp Lăng Nguyệt kiên định nói.

“Đã không còn kịp nữa, khoảng cách đến cuối tháng chỉ còn có ba ngày. Ta xem như là gia tăng luyện đan thì cũng không thể luyện chế ra nhiều đan dược như vậy.”

Mai phương sĩ tiếc nuối.

“Không cần, người không cần luyện chế ra nhiều như vậy đan dược, người chỉ cần một viên đan dược là có thể thắng lợi.”Diệp Lăng Nguyệt cười nói.

Một viên đan dược? Gương mặt của Mai phương sĩ đầy vẻ mơ hồ. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt chỉ cười mà không nói.

Mỗi lần cuối tháng lại là thời điểm bận rộn của đan phòng dùng chung, bởi vì sự cạnh tranh trong đan phòng dùng chung cũng đến thời điểm kịch liệt nhất.

“Tiết phương sĩ, chúc mừng người, sau tháng này, người đã có thể giành được quyền sử dụng đan phòng độc lập.”

Nam Cung Khuynh Lâm và Tiết phương sĩ cùng nhau xuất hiện trên bảng xếp hạng đan dược.

Trên bảng xếp hàng đan dược, Tiết phương sĩ đã trở thành phương sĩ đứng vị trí số hai với hơn một trăm viên đan dược.

“Nam Cung tiểu thư, những lời này cũng không thể nói trước quá sớm.” Tiết phương sĩ mặt mày rạng rỡ.

“Đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Mai phương sĩ đáng thương kia thì không may mắn như vậy. Nàng ta vẫn là người đội sổ. Sư phụ ta đã nói sẽ đuổi hắn ra khỏi Ngự Y viện. Loại phế vật không tạo ra được thành tích, chỉ tổ tốn lương thực như hắn nên bị đuổi đi từ sớm.” Nam Cung Khuynh Lâm sau khi nhìn thấy tên đứng sau cùng trên bảng xếp hạng đan dược thì đáy mắt tràn đầy hả hê.

Mai Phương Sĩ, Diệp Lăng Nguyệt, loại người đối đầu với nàng đều phải bị đuổi ra khỏi Ngự Y viện, xem xem sau này còn ai dám chống đôi với nàng nữa. Vừa nghĩ tới việc sau khi Diệp Lăng Nguyệt bị đuổi, bản thân nàng có thể trở thành phương sĩ của cung đình thì Nam Cung Khuynh Lâm liền không nhịn được mà nở hoa ở trong lòng.

Cuối cùng cũng đến cuối tháng, ngày công bố kết quả bảng xếp hàng trong đan phòng dùng chung. Cừu tổng quản và “bị bệnh lâu ngày” Mạnh phó tổng quản cùng nhau xuất hiện tại trung viện.

Đến lúc còn cách buổi trưa một khắc, Cừu tổng quản liền thẩm tra đối chiếu đan dược mà mỗi vị phương sĩ luyên chế được trong tháng này.

“Chư vị, bảng xếp hạng đan dược mỗi tháng một lần, kết quả đã được công bố. Tháng này, đứng đầu bảng xếp hàng đan dược, luyện chế được nhiều đan dược nhất là Tiết phương sĩ. Hắn dưới sự trợ giúp của Nam Cung phương sĩ tổng cộng luyện chế ra năm trăm sáu mươi bảy viên đan dược. Đây cũng là tháng thứ sáu liên tiếp mà Tiết phương sĩ giành được vị trí thứ nhất.

Cừu tổng quản gật đầu khen ngợi.

“Điều này cũng có nghĩa là, Tiết phương sĩ sẽ giành được quyền sử dụng đan phòng độc lập…”

“Chậm đã.” Ngay lúc kết quả cuối cùng chuẩn bị được công bố.

Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ đi tới.

“Hay thật, Diệp Lăng Nguyệt, Mai phương sĩ, các ngươi còn dám tới. Sư phụ ta đã tuyên bố kết quả hạng nhất, một chút nữa sẽ tuyên bố hình phạt cho cái tên đứng hạng bét. Nếu ta là các ngươi thì ta đã sớm thu dọn đồ đạc mà rời đi.” Nam Cung Khuynh Lâm chế nhạo.
Bình Luận (0)
Comment