Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 116



Sau khi nói xong, bố mẹ cậu ta sửng sốt một chút rồi sau đó lại vui mừng khôn xiết.
"Con trai! Cuối cùng con cũng hiểu được rồi!"
"Ha ha ha...!Ai nói con trai tôi không có triển vọng, ai nói con tôi là cậu ấm cô chiêu? Bố xem trọng con! Cố gắng lên con trai!"
"Vâng!"
Sau khi Triệu Bưu được bố mẹ đồng ý, cậu ta mới quay đầu chạy đi.

Triệu Hổ và vợ nhìn bóng lưng của cậu ta, nở nụ cười hài lòng.

...

Bây giờ đang là một ngày mùa hè nóng bức.
Có không ít người đi đường tụ tập trước gian hàng của Lâm Trác Úy, ai ai cũng chỉ trỏ rồi xem náo nhiệt.

Anh thì sao?
Vẫn đang say giấc với một cuốn sách để trên đầu.
Mà phía trước gian hàng là một người trẻ tuổi đang quỳ dưới ánh mặt trời, trên trán lấm tấm mồ hôi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lâm Trác Úy cứ ngủ như vậy thẳng đến khi mặt trời khuất núi.
Anh lấy quyển sách trên mặt xuống, đứng dậy dọn dẹp gian hàng chuẩn bị về nhà.
Triệu Bưu nôn nóng, mở miệng hét lớn một câu: "Thầy! Nếu hôm nay anh không thu nhận tôi, ngày mai tôi lại đến đây quỳ.

Nếu ngày mai vẫn không nhận thì ngày mốt tôi đến quỳ! Tôi sẽ quỳ đến khi anh chịu nhận tôi mới thôi!"
"Cậu có ý gì đây? Đầu tiên là hãm hại tôi, bây giờ lại phải đến đây bái tôi làm thầy?"
"Thật xin lỗi! Là lỗi của tôi, thầy, anh có muốn đánh hay muốn mắng gì tôi cũng chịu."
"Tôi sẽ không đánh cậu, cũng sẽ không mắng cậu! Cậu đi đi!"
Sau khi Lâm Trác Úy nói xong thì nhanh chóng dọn dẹp gian hàng và chuẩn bị về nhà.
Kết quả là thằng nhóc này thật sự rất cứng đầu!
Có thể đã vô tri vô giác trong một thời gian dài, đã là cậu ấm quá lâu rồi.

Trước mặt thì vui vui vẻ vẻ, nhưng sau lưng lại chỉ trỏ nói xấu nhau, khiến cho cậu ta cảm thấy rất khó chịu.

Cũng có thể...
Gặp được Lâm Trác Úy, cậu ta như tìm được mục tiêu cuộc sống của chính mình.
Cậu ta không chỉ đứng dậy giúp Lâm Trác Úy thu dọn đồ đạc, mà còn sống chết đi theo anh, trở về cùng anh.

Tiếu Như và Lâm Sử Chung biết được suy nghĩ của Triệu Bưu nên ông già rất vui vẻ.

Bây giờ Trung y ngày càng sa sút, hiếm có một người trẻ tuổi nguyện ý theo học Trung y, đây quả là một chuyện tốt!
Bọn họ cũng khuyên Lâm Trác Úy nên đồng ý nhận Triệu Bưu!
Thế nhưng Lâm Trác Úy vẫn không hề mở miệng!
Triệu Bưu cũng sẽ dùng sự khôn khéo của mình, hết sức lấy lòng ông lão và bà lão, không chỉ giúp anh làm việc nhà mà hằng ngày đều bỏ tiền ra mua quà cho hai ông bà.

Ban ngày quỳ gối trước gian hàng của Lâm Trác Úy, buổi tối lại về nhà và sống chung với anh.

Ba ngày sau...
Thời tiết nóng bức, mặt đất cũng nóng như lửa.
Thằng nhóc kia vẫn còn quỳ ở đó, trên trán toàn là mồ hôi.

Lâm Trác Úy thở dài một tiếng, cuối cùng mới mở miệng nói một câu: "Cậu đi mua cho tôi một chai coca cola đi!"

Triệu Bưu vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu rồi trả lời một tiếng: "Vâng luôn thầy!"
Sau khi Triệu Bưu chạy đi mua một chai coca cola lạnh đến rồi xoa xoa hai tay: "Thầy..."
"Này, đừng gọi tôi là thầy! Tôi cũng không đồng ý nhận cậu làm học trò!" Lâm Trác Úy đột nhiên nói một câu khiến cậu ta ngu ngơ, sững sờ tại chỗ.

"Nhưng mà! Bình thường vẫn có thể thảo luận một chút về y thuật."
Lâm Trác Úy thuận miệng nói tiếp một câu, Triệu Bưu phản ứng ngay lập tức.
Trên danh nghĩa anh không muốn làm thầy, nhưng trong thực tế cũng đã đồng ý dạy cậu ta về y thuật.
Triệu Bưu rất vui, vội vàng cúi người, mở miệng gọi một tiếng: "Th...!À, anh Lâm!"
"Ha ha, đúng là trẻ con dễ dạy mà!"
"Chúng ta có thể bắt đầu khóa học luôn không?"
"Bộp!"
Lâm Trác Úy tiện tay ném một quyển sách qua sau đó nhàn nhạt nói một câu: "Xem qua sách này trước đi! Nhớ học thuộc lòng, sau này bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiểm tra."
"Chuyện này..."
Triệu Bưu nhận nhìn một cái, còn tưởng rằng đây là quyển y thuật kinh điển nào đấy, ai có thể ngờ đây lại là "Đại cương nghiên cứu thảo mộc"..


Bình Luận (0)
Comment