Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 154



Không biết rằng đã ngủ bao lâu...!
Một tiếng chuông reo lên reng reng reng, nó đã đánh thức Lâm Trác Úy.
Anh mờ mịt mở mắt, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình điện thoại và cau mày.
Là Lý Vân Tịch gọi đến!
Lâm Trác Úy sững sờ, cuộc gọi này anh có nên bắt máy không?
Nhìn thấy thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Cuối cùng, Lâm Trác Úy không có lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể cắn răng nhận cuộc gọi.
Ngay sau khi bắt máy, Lý Vân Tịch liền phàn nàn.


“Lâm Trác Úy! Anh đang giở trò quỷ ma gì vậy? Tôi tìm anh anh cũng không có ở đây, gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia hỏi thăm anh, họ cũng nói anh không đến.

Cái tên này, anh chơi trò mất tích với tôi đúng không?”
“...”
Lâm Trác Úy thở dài một hơi, anh miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó hỏi: “Ha ha...!Có chuyện gì không?”
“Chuyện gì sao? Đột nhiên anh chơi trò mất tích với tôi, khó đến mức không thể thông báo với tôi một tiếng sao?” Lý Vân Tịch thật sự tức giận, rất tức giận.
Cô lo lắng sợ hãi một lúc lâu, nhưng kết quả cuộc gọi này không dễ gì được kết nối, tại sao cô cảm thấy giọng điệu của Lâm Trác Úy lại nhẹ nhàng như vậy chứ?
“Tôi có việc riêng cần phải làm!”
Lâm Trác Úy vẫn điềm đạm nói.
Lý Vân Tịch thật sự rất nóng, cô thốt ra một câu: “Anh xem đây là gì vậy? Là nơi anh ở tạm sao?
“Tôi không có.”
Lâm Trác Úy vẫn bình tĩnh trả lời một câu.
“Cái gì chứ! Cái tên này, thái độ của anh thật sự không tốt, rõ ràng anh đang tức giận.”
“Ha ha...”
Nghe xong những lời này của Lý Vân Tịch, Lâm Trác Úy liền cười nhẹ.

Tiếng cười này lập tức khiến cô khó chịu.
“Anh cười cái gì?”
“Không có gì! Tôi cảm thấy Lâm Trác Úy tôi làm việc gì là quyền tự do của tôi mà, đúng không?”
“...” Lý Vân Tịch tức nghẹn.
“Tôi gả cho nhà của cô, không phải bán thân làm nô lệ cho nhà của cô! Tôi làm việc gì, không cần phải báo cáo với cô.”
Câu nói lạnh lùng này của Lâm Trác Úy, nhất thời khiến Lý Vân Tịch tức giận.

Cô tức giận đến mức thốt lên một câu:
“Lâm Trác Úy! Những lời này của anh là nghĩa gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ!”
“Anh...”
“Được rồi! Có chuyện gì thì nói đi, còn nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đấy.”
“Lâm Trác Úy!”
Lý Vân Tịch thật sự bị anh chọc giận, lúc đó cô đã la hét lên trong điện thoại.
Nhưng thật đáng tiếc...!
Tút tút tút! Tút tút tút!
Sắc mặt của Lâm Trác Úy không biểu cảm gì, anh liền cúp máy ngang đó.


truyện ngôn tình
Đúng lúc này, trong tập đoàn Thịnh Thế, ở phòng làm việc của tổng giám đốc, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân Tịch đang cầm điện thoại với vẻ không tin nổi.
Nghe thấy âm thanh kết thúc cuộc gọi ở đầu dây bên kia, cô gần như tức điên lên!
Cái gì?
Gã thối tha này đức hạnh gì chứ?
Còn dám cúp điện thoại của tôi, anh không muốn sống rồi đúng không?
Cuộc sống này còn có thể tiếp tục được không?
Bất quá thì ly hôn!
Cơn tức giận vừa rồi đã khiến cô nảy sinh ra suy nghĩ này.
Nhưng sau đó, Lý Vân Tịch lại sợ sệt!
Nói đến cùng, đây không phải là do cô mắc nợ Lâm Trác Úy sao?
Sau khi tát xong cái tát đó của ngày hôm qua, một người bình thường sẽ rất tức giận!
Đau đầu!
Lý Vân Tịch nghĩ đến chuyện này thì đau đầu!.


Bình Luận (0)
Comment