Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 36

Khi Trần Nhược Liễu nói đó là một cuộc so tài thì e rằng đó không phải là một người bạn, mà là một đối thủ.

Viện trưởng Trương cũng không có ý tốt nhìn Lâm Trác Úy.

Nhất là khi người này mang trên người bộ đồ bán ở vỉa hè, nhìn thế nào cũng thấy nghèo nàn, vậy mà cũng biết y thuật? Đừng có nói đùa! Thời buổi này, người có chút bản lĩnh ai mà không được ưa thích.

Nếu là cháu gái của thầy đã lên tiếng, thì viện trưởng Trung cũng không thể không nể nang mặt mũi.

Nhập từ khóa tìm kiếm! "Vậy thì đi theo chú!" Trong khi nói chuyện, anh ta đi trước để dẫn đường, Trần Nhược Liễu gọi một tiếng rồi cũng đuổi theo cùng Lâm Trác Úy.

Cuối cùng sau khi tìm tới tìm lui, Trần Nhược Liễu đều cảm thấy những tình trạng bệnh kia cũng quá bình thường.

Vì ở bên trong bệnh viện này, ngay cả Trương Mậu cũng có thể chữa trị, làm sao cô ấy có thể thể hiện y thuật của cháu gái Trần Biển Thước được chứ? Trần Nhược Liễu rất nhức đầu, khó khăn lắm mới có được hôm nay vậy mà không có cách nào để so tài? Đúng lúc cô ấy mờ mịt luống cuống! "Gọi viện trưởng của các người đến đây! Đây là cái bệnh viện rác rưởi nào vậy? Các ngươi nói cho tôi biết tại sao không chẩn đoán được?" Đột nhiên, một giọng nói thô bạo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Trương Mậu là viện trưởng, đương nhiên phải đến xem một chút.

Đi qua vài người, anh ta chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, lớn tiếng chửi mắng:

"Nếu như bà lão có bất kỳ chuyện gì, các người ở bệnh viện Trung y này chịu không nỗi!" Trương Mậu cau mày, ồn ào ở bệnh viện là rất bình thường.

Nhưng lại tới bệnh viện Trung y để gây chuyện, chỉ sợ là tìm đến nhầm chỗ! Anh ta nhìn một nữ bác sĩ ở bên cạnh, mở miệng hỏi vài câu:

"Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?" Nữ bác sĩ họ Trần bị dọa đến nỗi tái xanh cả mặt, nhìn thấy viện trưởng đi tới, cô ấy vội vàng giải thích:

"Đám người bọn họ đưa một cái bà lão tới chữa bệnh, nhưng chúng tôi thật sự không thể nhìn ra được là bệnh gì? Chúng tôi nói bọn họ đi đến gặp chuyên gia y tế, sử dụng những thiết bị chuyên nghiệp để kiểm tra một chút mà bọn họ không chịu, đúng muốn gây chuyện mà.



Trương Mậu rất là khó chịu, nhìn thẳng vào người mang âu phục màu đen kia rồi đáp một câu:

"Ở đây là bệnh viện Trung y! Các người không nên làm chuyện này, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!" Những lời này còn chưa dứt, người mặc âu phục đen suýt nữa cười không ra nước mắt.

"Ông là viện trưởng Trương đúng không?" "Cái gì? Cậu biết tôi?" Trương Mậu hỏi ngược lại mộtcâu.

"Biết! Dĩ nhiên biết, ông Bảo của chúng tôi và ông cũng tính là quen biết đã lâu.



Người đàn ông mặc âu phục đen vừa dứt lời, Trương Mậu sững sốt một chút, anh ta lập đi lập lại một suy nghĩ, ông Bảo là ai? Nhưng chỉ một khắc sau… Con ngươi anh ta trừng lớn một cái, cực kỳ hoảng sợ hét lên:

"Từ Xuân Bảo?" Người mặc âu phục đen cười lạnh một tiếng:

"Đúng vậy!" Rõ ràng có thể thấy cả người Trương Mậu run lên, rồi sau đó cúi đầu, run lập cập nói:

"Vậy bệnh nhân kia là?" "Là mẹ của ông Bảo!" Người mặc âu phục đen nói xong một câu, Trương Mậu không to tiếng như trước nữa, chỉ có thể nở nụ cười đáp lại một câu:

"Là nhân viên của tôi không hiểu chuyện! Ha ha… Người anh em, mau dẫn tôi qua đó nhìn một chút!" "Hừ!" Người mặc âu phục đen hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đoàn người này đi qua.

Xem ra người tên Từ Xuân Bảo này không phải người bình thường, phải là một nhân vật lớn.

Ngay trước cửa đều là những người mặc âu phục màu đen giống nhau y đúc.

Bà lão ra khỏi cửa lại có nhiều vệ sĩ đi cùng như vậy, thì Từ Xuân Bảo phải vênh váo đến cỡ nào đây? Không bao lâu, Trương Mậu cũng đi vào theo người mặc âu phục đen phía trước.

Trần Nhược Liễu kéo tay Lâm Trác Úy, hai người vừa muốn đuổi theo.

Ai ngờ lúc này… Hai vệ sĩ đứng ở cửa giơ tay lên ngăn lại, mặt mày lạnh lùng thốt ra một câu:

"Này! Những người không có nhiệm vụ, không được vào trong!" "Hừ! Tôi là cháu gái của Trần Biển Thước, sao lại gọi là những người không có nhiệm vụ?" Trần Nhược Liễu chống hai tay lên hông, quát một tiếng.

"Trần Biển Thước? Là ai? Tôi chưa nghe nói đến!" Kết quả vệ sĩ chốt một câu chọc cho Lâm Trác Úy phì cười.
Bình Luận (0)
Comment