Thần Y Ngốc Phi

Chương 15

Mạnh Phất Ảnh quét mắt nhìn Phong Lăng Vân một cái, khóe môi nhếch lên, nếu tất cả mọi người đã muốn chơi tới cùng thì nàng chỉ còn cách theo bọn họ vậy.

Hoàng Thượng hẳn là đã đến đây, xem ra các nàng tính thời gian thật vừa vặn nha.

Vào đại sảnh, khách khứa đều đã đến đông đủ, đang chuẩn bị khai tiệc,khi tất cả mọi người nhìn thấy bọn họ ào ào xông vào thì không khỏi giật mình.

“Này, có chuyện gì xảy ra vậy?” Đại phu nhân nhìn đến gương mặt Phong Ngữ Lam đầy máu không khỏi kinh hô lên.

Mạnh Vân Thiên hai mắt hơi trầm xuống, hơi bất mãn nhìn lướt qua đại phu nhân, sau đó cặp mắt sắc bén đảo qua Phong Lăng Vân cùng Phong Ngữ Lam. Cuối cùng dừng ở trên người Mạnh Phất Ảnh, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh, thản nhiên mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Mạnh Phất Ảnh cố ý gây thương tổn muội muội Phong Ngữ Lam của vi thần, thần cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng cho vi thần vì muội muội đòi lại công đạo.” Phong Lăng Vân ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của Phong Ngữ Lam quỳ ở trước mặt Hoàng Thượng, trầm giọng nói.

Mắt Mạnh Vân Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnh, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, đối với lời nói Phong Lăng Vân cũng không cho ý kiến.

Ông trở về đã mấy ngày nay rồi, tuy cùng Phất Nhi ở chung không nhiều nhưng cũng hiểu được, bây giờ Phất Nhi tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện như vậy ,nó là nữ nhi bảo bối của ông, ông hoàn toàn tin tưởng.

“Có chuyện gì?” Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mày, lời vừa ra khỏi miệng liền lộ ra một sự uy nghiêm làm cho người ta sợ hãi, một đôi mắt dường như hiểu rõ hết thảy nhất nhất đảo qua mọi người.

Cuối cùng dừng ở trên người Mạnh Phất Ảnh, nhưng nhìn biểu hiện không liên quan của Mạnh Phất Ảnh thì đầu lông mày cũng hơi nhíu lại một chút, sâu trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, khi nãy ở Tiền viện, Mạnh Phất Ảnh dùng đao làm bị thương mặt của tiểu muội, lúc ấy tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, đều có thể làm chứng.” Phong Lăng Vân bắt đầu bẩm báo.

“Quả thực là như thế sao?” Hoàng Thượng hai mắt híp lại, đột nhiên nhìn về phía Phong Ngữ Lam trầm giọng hỏi.

Nha đầu kia bình thường tuy có chút ngốc nghếch, không hiểu chuyện nhưng chưa từng ra tay tàn nhẫn như thế. Hơn nữa không phải đã hết ngốc rồi sao?

Mạnh Phất Ảnh hiểu ý mỉm cười, Hoàng Thượng không hổ là Hoàng Thượng.

Phong Ngữ Lam thân mình hơi cứng một chút, sau đó thấp giọng nói: “Vâng!”

“Phụ vương, khi đó chúng con cũng có mặt,chúng con đều tận mắt nhìn thấy, tất cả những điều Phong Lăng Vân nói đều là sự thật.” Hiên Viên Trần ở một bên phụ họa, trong tiếng nói có vài phần tức giận cùng bất bình.

“Đúng vậy thưa phụ vương, khuôn mặt của Phong tiểu thư bị hủy… là do…. Mạnh Phất Ảnh làm thương tổn.” Hiên Viên Phàm cũng nhịn không được, trong lòng muốn nói là người quái dị nhưng may đã kịp sửa lại lời.

“Hoàng Thượng, Phất Nhi chỉ là nhất thời xúc động không phải cố ý, kính xin Hoàng Thượng có thể bỏ qua uội ấy.” Mạnh Như Tuyết cũng đi về phía trước, vẻ mặt lo lắng vì Mạnh Phất Ảnh cầu tình, trong mắt tuy ẩn chứa tinh quang khác thường nhưng nhanh chóng đã thu giấu lại.

Một câu giải thích của nàng ta cũng chính là nói Mạnh Phất Ảnh có tội.

Nghe thấy lời nói của Mạnh Như Tuyết, Mạnh Vân Thiên mày hơi chau lại, cặp mắt luôn nhìn thấu mọi việc trong thiên hạ hơi tối sầm lại, nhưng vẫn không mở miệng nói gì cả.

Hoàng Thượng sao có thể không rõ tâm tư của ông, mắt lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, đầu lông mày nhíu lại, có chút trầm tư, hôm nay nha đầu này thật đúng là khiến hắn ngoài ý muốn, tuy rằng đã sớm nghe nói nàng không còn ngốc từ chỗ Thái Hậu nhưng không nghĩ tới biến hóa sẽ lớn như vậy.

Nếu là người bình thường thay đổi, gặp chuyện như vậy, không khóc hô giải thích, thì chính là sợ đến toàn thân phát run, mà giờ khắc này nàng lại có thể thản nhiên coi hết thảy mọi chuyện đều cùng nàng không có một chút quan hệ.

Đúng là có chút đặc biệt !

“Theo luật pháp của Hiên Viên Vương triều, cố ý đả thương người, nhẹ thì trượng hình cảnh cáo, sau đó sung quân biên cương ít nhất năm năm, nặng thì xử trảm. Mạnh Phất Ảnh hủy đi dung nhan của tiểu muội, đối với một nữ nhân mà nói ai cũng biết dung nhan là quan trọng như thế nào, kính xin Hoàng Thượng định đoạt.” Phong Lăng Vân thấy không ai nói gì nữa, liền trầm giọng van xin.

Mạnh Phất Ảnh hai mắt đột nhiên trầm xuống, sung quân ra biên cương năm năm, chỉ sợ so với việc muốn lấy mạng của nàng còn bi thảm hơn, hai huynh muội Phong gia thật độc ác.

Xem ra bọn họ vẫn nghĩ rằng, nàng còn giống như Mạnh Phất Ảnh lúc trước, tùy ý để bọn họ bài bố, hừ… được rồi, nếu người ta diễn phấn khích như vậy, tại sao nàng lại có thể phá đi sự hưng phấn của mọi người ?!!

Hoàng Thượng mắt hơi trầm xuống, vẻ mặt ẩn chứa một tia bất mãn, hiển nhiên cho thấy cách làm của Phong Lăng Vân có chút quá phận .

Mà Mạnh Vân Thiên vẫn bất động không nói, mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh lại thêm vài phần thâm ý.

Ông tin tưởng Phất Nhi của ông có thể tự mình giải quyết chuyện này, giờ phút này nàng bình tĩnh tự nhiên như thế cũng đủ để chứng minh rồi.

Việc này căn bản không cần ông quan tâm.

Nhìn đến vẻ mặt Hoàng Thượng, lại nhìn đến thâm ý trong mắt Mạnh Vân Thiên, Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, a, xem ra cha của nàng hết sức tín nhiệm nàng.

Như vậy thì nàng cũng không thể khiến cha thất vọng, không phải sao?

“Không tồi, thật sự không tồi.” Môi đỏ mọng khẽ mở, một tiếng nói bình thản lại làm cho cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, phải, là vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.

Mà nàng lại hơi cúi đầu xuống, chơi đùa với tiểu đao trong tay ,có vẻ như lời vừa mới nói kia hoàn toàn không phải là nàng nói.

Cũng không có người nào biết, nàng nói không sai, ý là đao trong tay nàng rất tốt, không tồi chút nào !

Khóe môi Hiên Viên Diệp cũng ẩn hiện một tia cười khẽ hiếm hoi, nhưng rất nhanh liền che dấu đi, tựu như phù dung sớm nở tối tàn.

“Ảnh nha đầu có lời gì muốn nói.”

Hoàng Thượng hai mắt hơi lóe lên một cái, trong sự ngoài ý muốn có vẻ như còn ẩn chứa một chút chờ mong.

Mạnh Phất Ảnh lần này từ từ đi đến trước mặt Hoàng Thượng hành lễ, mười phần khéo léo, cung kính đáp: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

Sau đó từ từ chuyển hướng Phong Lăng Vân, nhàn nhạt nở một nụ cười : “Phong công tử là ngự y đúng không?”

Lời nói vẫn cực kì khinh đạm nhưng lại làm cho những người trong đại sảnh ngây người, lời nói dịu nhẹ lại có một sự quyết đoán khiến không người nào có thể kháng cự được.

Mọi người có chút ngạc nhiên không rõ, giờ phút này nàng không đi hỏi Phong Ngữ Lam, mà lại đến hỏi Phong Lăng Vân, hơn nữa còn là hỏi cái vấn đề này?

Phong Lăng Vân thân mình đột nhiên cứng đờ, âm thầm hoảng hốt.

Lời này là có ý gì?

Hắn không tin nàng ta có thể nhìn ra manh mối từ phương diện này, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment